watch sexy videos at nza-vids!
Về trang chủ: Truyện Sex 2016
Đọc xong bức thư hắn đứng dậy. Linh đứng theo nhìn hắn khá ngạc nhiên và thăm dò.
- Thôi anh về Hà Nội đây, mọi chuyện quá đủ rồi.
- Anh chờ em, để em đưa anh về.
Hắn không nói và lảo đảo bước đi. Hắn đi và cứ đi mãi trong vô định. Chả còn gì ý nghĩa với hắn lúc này. Tay hắn vò nát bức thư cô gửi. Đút nó vào túi quần và hắn cứ thế bước đi.
Mỗi khi màn đêm về rời xa công việc làm bạn với hắn là mái nhà tầng 3 và những điếu thuốc lá. Hắn dùng công việc vào ban ngày để quên đi nỗi đau trong lòng nhưng khi đêm về thì không thể trốn tránh được. Câu hỏi tại sao luôn thường trực trong đầu hắn bắt hắn trả lời nhưng dù nghĩ thế nào hắn cũng không có câu trả lời thỏa đáng. Càng nghĩ càng thành nghĩ quẩn. Buồn quá buồn, hắn tìm đến rượu để giải sầu. Mỗi khi công việc không nhiều hắn hay tụ tụ tập mấy anh em trong công ty hay bạn bè đi uống rượu. Hắn uống để khi về đến nhà hắn có thể lăn ra ngủ nếu không hắn không thể ngủ được. Mới qua có mấy tháng mà hắn sọp đi hẳn. Ban ngày cố nghĩ ra nhiều câu bông đùa để nói chuyện với mọi người cho vui. Đêm về lại làm bạn với sao trời. Cứ nghĩ và nghĩ mãi, cứ mơ mộng về những ngày tươi đẹp qua mà cười một mình. Tình trạng này của hắn người ta gọi là có chút thần kinh. Hắn sống thực tại với công việc và vui về quá khứ. Quá khứ hiện về hàng đêm rồi khi giật mình trở về với hiện tại hắn thấy mình lạnh lẽo cô đơn khủng khiếp.
Bài hát : Ngôi sao lẻ loi của Phan Đình Tùng chính là tâm trạng của hắn vào thời điểm này. Các bạn lắng nghe nhé.
http://www.nhaccuatui.com /nghe?M=EdkXKm57P3
Có lần anh hỏi. Tình yêu em dành cho anh nhiều như thế nào? Em ngước lên trời và nói. Tình yêu em dành cho anh nhiều như những vì sao trên trời. Và bây giờ thì em đã đi thật xa. Em bỏ lại anh với những vì sao kia. Với kỷ niệm ngày nào và với nỗi nhớ về em.
Đêm nay anh ngồi đây nhìn trời sao anh nhớ em.
Nhớ đến những lúc xưa ta hay ngồi.
Đặt bàn tay em trong tay anh nguyện tình yêu ta mãi xanh.
Sao trên cao chứng nhân em và anh.
Ngôi sao anh lẻ loi nhìn về nơi phương xa có em.
Có chút ánh sáng nơi xa chân trời.
Giờ bàn tay em trong tay ai, lời thề xưa nay đã phai,
Sao trên cao khóc cho duyên tàn mau.
Dù trời mưa hay bão tố vẫn có anh nơi đây mãi nhớ.
Vẫn mong ánh sao soi bước em quay về.
Về bên anh như lúc xưa, dù ngàn năm chờ mong hóa đá thời gian.
Ngày người đi mưa phủ lối thấm ướt nơi tim anh mỗi tối.
Ước mong nắng mai lên xóa tan đêm dài.
Lời thề xưa như vẫn đây
Nghìn trùng mây hỡi em nhớ chăng nơi này.
Anh vẫn ngồi đây chờ em. Bầu trời giờ đây đã không còn những vì sao như hôm nào, mà chỉ còn một vì sao lẻ loi. Nếu trong một thoáng giây nào đó em còn nhớ đến anh. Em hãy nhìn lên bầu trời. Vẫn còn đó một ngôi sao. Vẫn âm thầm yêu và chờ đợi em.
Mai là sinh nhật cô, đêm nay hắn lại ngồi một mình trên mái nhà nằm nhớ về những kỷ niệm ngày nào, nhớ về những ngày sinh nhật của cô và hắn. Và đặc biệt hắn nhớ lần sinh nhật đầu tiên của cô hắn đến bất ngờ không biết ngượng ngịu vì không quà không hoa. Và từ ngày cô đi lấy chồng, đêm nay hắn đã khóc. Hắn khóc khi mỗi kỷ niệm xưa ùa về. Hắn khóc thầm lặng lẽ. Nước mắt cứ tuôn trào và chảy dài trên má hắn. Lau nó đi rồi nó lại dàn dụa không ngớt. Rồi hắn nức nở thành tiếng. Người đàn ông tưởng là mạnh mẽ cuối cùng đêm nay cũng gục ngã. Hắn không hiểu sao hắn cứ khóc và khóc. Phải đến tận khi tiếng thở dài của Trung dưới sân tầng 3 mới làm hắn trở về thực tại. Hai người bạn một người dưới sân tầng 3 và một người trên mái nhà.
- Mày lại nhớ Thủy à.
Hắn im lặng.
- Mai là sinh nhật Thủy có phải không.
Hắn vẫn im lặng.
- Có thể quên đi được không. Cô ấy phản bội mày thì sao cứ nhớ về cô ấy làm gì cho khổ.
- Hãy là tao thì mới hiểu được.
- Tao biết nhưng cô ấy không đáng để mày nhớ. Với những gì cô ấy làm tao thấy mày không phải như thế này mãi được. Có đáng không.
Hắn lại im lặng.
- Đi ngủ đi, quên đi tao thấy không đáng đâu. Còn bao việc quan trọng hơn là việc nhớ về một con người bội bạc. Tao nghĩ mày hiểu điều này mà.
- Ừ thôi mày đi ngủ đi. Tao biết nhưng không thể dễ dàng như thế.
- Đừng khóc làm gì nữa, tao không ngờ mày yếu đuối như thế. Mọi việc còn khó hơn tao thấy mày vẫn bình tĩnh mà sao việc này sao lại cứ yếu đuối vậy.
Hắn im lặng không nói, Trung cũng thế một khoảnh khắc im lặng rất lâu.
- Thôi tao đi ngủ đây, cũng muộn rồi đi ngủ đi nằm trên đó sương lạnh rồi lại ốm đấy.
- Ừ mày đi ngủ đi tao nằm chút nữa rồi tao đi ngủ.
Hắn lại nghĩ ngợi và đi đến quyết định. Hắn sẽ xuống thăm cô. Hắn muốn biết bây giờ cô ra sao. Thực ra hắn muốn tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi tại sao mà hắn trăn trở bao đêm qua. Sáng hôm sau, hắn làm một số công việc. Đến sau trưa hắn quyết định ra xe và xuống nhà cô. Hắn qua Hàng Đường mua mấy gói ô mai cô thích ăn làm quà rồi mới lên xe về quê cô. Về đến nơi cũng gần 4h rưỡi. Hắn phải tìm mãi mới được anh xe ôm đồng ý đưa hắn về quê cô rồi đợi hắn đưa hắn trở ra đường 5 để hắn về Hà Nội. Hắn chỉ muốn đến xem cô bây giờ sống như thế nào, cô bỏ hắn đi lấy Thịnh cô có vui có hạnh phúc không. Nếu cô vui cô hạnh phúc thì hắn sẽ không an hoài hắn sẽ cố quên đi và hắn chấp nhận. Đó thực sự là mong muốn của hắn lúc này. Đến nơi hắn lại ngồi trên đê nhìn vào nhà cô. Hắn thấy bé Thu đang thơ thẩn chơi trong sân. Ông ngồi trên xe lăn dưới hiên nhà. Còn cô lúc trong bếp lúc chạy vào trong nhà. Cô đang tất tả việc nhà. Phía trái nhà một người đàn ông mặc quần đùi áo may ô đang buộc buộc mấy túm cây và làm mấy việc gì đó đó là Thịnh. Rồi tiếng cô quát bé Thu không nghịch, rồi tiếng cô gọi Thịnh bê cho cô chậu nước và nồi nước nóng để cô tắm cho ông. Thịnh chạy đi chạy lại làm việc cô nói. Xong anh lại tiếp tục công việc của mình. Cô lau cho ông sau đó lại tắm cho bé Thu. Cuối cùng cô cho ông ăn. Hắn ngồi mãi như thế gần 1 tiếng trời quan sát mọi việc. Tuyệt nhiên không có một tiếng cười phát ra từ phía nhà cô chỉ có vài tiếng ríu rít của bé Thu. Và hắn nghĩ đây là sự lựa chọn của cô sao, mọi hoài bão mơ ước ngày nào của cô, cô chọn cuộc sống này sao. Hắn cảm thấy chua chát và tê tái cõi lòng.
Bài hát : Giấc mộng phù du.
http://www.nhaccuatui.com /nghe?M=XWgqDR7xqa
Biết nói gì với nhau.
Khi tình yêu ta đã không còn.
Những tháng ngày có nhau.
Tan tành như một giấc chiêm bao.
Ngày xưa em đã nói
Em chỉ yêu một người.
Mà giờ đây mình anh xót xa vì em.
Còn đâu những giây phút ái ân thuở nào.
Anh nghe trong tim mình băng giá.
Vì sao em đã lừa dối tôi.
Tình tôi sao em nở xé đôi.
Người ơi sao đang tâm như thế.
Bước đi em chẳng hề nghĩ suy.
Từ khi em đành lòng bước đi.
Còn đây con tim đã héo khô.
Người ơi người gieo chi thương nhớ
Tình chỉ là giấc mộng phù du!
Một cậu bé đi học về ngang qua chỗ hắn. Hắn nhờ cậu bé cầm túi quà vào tặng cho cô. Hắn không đủ can đảm đối mặt với cô lúc này. Dù chưa có câu trả lời tại sao mà hắn trăn trở nhưng hắn đã biết được cuộc sống của cô hiện tại. Chờ cho cậu bé gọi cửa và thấy cô ra nhận quà thì hắn xuống triền đê nơi anh xe ôm đang đợi và hắn lên xe trở về. Hắn quay lại và cô đứng đó trên đê hai tay buông thõng cầm túi quà nhìn hắn không chớp mắt. Hắn cũng nhìn cô không chớp mắt và chiếc xe cứ đi cứ đi còn cô vẫn cứ đứng nhìn theo như thế. Hắn nhìn cô cho đến tận khi không còn thấy hình bóng cô nữa thì hắn quay lại, gạt nước mắt và bây giờ hắn mới chính thức chấp nhận đã mất cô mãi mãi.
Thời gian sau đó là khoảng thời gian hắn tập quen dần với việc không có cô bên mình. Trái tim hắn đã thực sự lạnh giá. Hắn hận cô, rõ ràng là như thế. Hắn hận lây cả những phụ nữa khác. Đối với hắn lúc này chỉ có công việc, có hợp đồng và những buổi tiệc tùng tiếp khách. Rỗi rãi hắn bắt đầu tập chắn cộ với anh em, rồi giải khuây với mấy trò chơi điện tử. Hắn muốn quên tất cả. Với hắn bây giờ tình yêu là phù du, đàn bà là giả dối. Hắn không tin vào bất cứ gì gọi là tình yêu trên đời. Bật ti vi mà có mấy bộ phim tình cảm Hàn Quốc hoặc Đài Loan là hắn tắt ngay. Càng như vậy hắn càng thấy mình vô vị, thô cứng. Thỉnh thoảng có việc đi qua lối nhỏ xưa dẫn vào nhà cô là tim hắn lại quặn đau. Để quên cô tất cả những gì liên quan đến cô kể cả số điện thoại của Linh hắn cũng xóa và cố gắng cho cô vào dĩ vãng. Tuy nhiên câu hỏi tại sao vẫn là thứ làm hắn day dứt đau khổ nhất. Hắn vẫn tự hỏi mình rằng hắn đã làm gì để cô lại xa hắn như vậy chứ? Hắn muốn một câu trả lời để hắn trở lại với chính bản thân hắn như trước kia. Hắn và cô đã có những thời gian vui vẻ bên nhau, những gì liên quan tới cô dù cố quên nhưng nó vẫn cứ chợt hiện về xung quanh hắn. Từ ánh mắt, nụ cười, đôi môi, bàn tay cô luôn nói rằng hắn vẫn yêu cô nhưng vì cái gì, cái gì đã đưa cô ra khỏi cuộc đời hắn như vậy chứ? Phải chăng cô không tin hắn, hắn luôn đòi hỏi ở cô những thứ mà cô không có? Không, hắn không nghĩ như vậy! Hay hắn không hiểu cô? Nó vẫn quanh quẩn đâu đây trong tâm trí hắn hàng đêm, sau những giây phút rời xa công việc ...
Hắn đang giận mình vì đã yêu cô quá nhiều và cũng yêu cô quá chân thành để rồi giờ đây khi cô rời xa hắn thì hắn trở nên mềm yếu và đau khổ. Cô đến bên hắn nhẹ nhàng thật kỳ lạ khi hắn và cô nói lời yêu nhau, nhưng rồi nó nhanh chóng đi như những gì nó đến. Nó đến làm cho trái tim hắn thổn thức, được đánh thức trong một khoảng thời gian dài ngủ mê nhưng khi nó đi lại để lại cho hắn một vết cứa sâu đến tận đáy cõi lòng hắn, làm trái tim hắn tan nát... Hắn đau lắm, hắn khổ lắm... và muốn quên cô thật nhanh để khỏi đau nhưng hắn đã không thể làm vì với hắn cô đã là tất cả từ phút giây đầu tiên hắn nói lời yêu cô. Cô nói lời chia tay hắn bất chợt như cơn mưa trái mùa vậy. Vẫn biết rằng lời chia tay của cô có thể là hi vọng về một cuộc sống hạnh phúc sẽ đến với hắn, nhưng cô có hiểu hạnh phúc của cuộc sống lứa đôi đó là yêu và được yêu.
Tám tháng sau, hắn đi công tác Nam Định và hôm đó hắn xong việc sớm. Hắn hẹn với bố mẹ về nhà thăm nhà. Về đến nhà bố mẹ hắn rất mừng. Vì suốt từ Tết đến giờ hắn mới về nhà, dạo này hắn cứ đi suốt. Cũng gần 2 tháng bố mẹ hắn mới nhìn thấy mặt hắn. Hắn chỉ thỉnh thoảng gọi điện về hỏi thăm ông bà. Bố mẹ biết việc hắn đang rất buồn vì cô bỏ hắn đi lấy chồng, ông bà không bao giờ nhắc về chuyện này trước mặt hắn. Biết hắn đang buồn nên khi hắn về ông bà luôn tạo cho nhà một không khí đầm ấm và dễ chịu nhất. Hắn biết và hắn thực sự cảm thấy ấm áp trong lòng mỗi khi về nhà. Nhưng hắn biết càng như thế hắn càng thấy thương hại bản thân hắn. Một bữa cơm gia đình đầm ấm qua nhanh trong những lời tâm sự hỏi han công việc của bố hắn và mẹ hắn với hắn. Sau bữa cơm bố mẹ hắn và hắn lại uống nước và đàm đạo. Bố mẹ hắn cho hắn thêm thông tin của mọi người ở quê, về chị và về những người thân quen mỗi khi hắn hỏi. Hắn cũng cảm thấy vui khi những người quan trọng nhất của hắn bây giờ đều khỏe mạnh và yên ổn đặc biệt là chị. Hắn cũng ấm lòng hơn nhiều. Bất chợt điện thoại hắn rung, mở máy hắn thấy số quen hắn nghĩ thoáng qua và nhớ ra đây là số điện thoại của Linh. Chợt cười chắc mời mình cưới đây, cũng đã gần 1 năm không gặp rồi. Bật máy hắn nghe.
- Chào cô, lâu lắm rồi mới gặp nhỉ, dạo này thế nào chắc gọi điện mời anh dự đám cưới có phải không.
- Chào anh anh dạo này thế nào khỏe chứ.
- Vẫn thế, anh vẫn sống khỏe, chưa chết được.
- Anh chua chát thế.
- Anh xin lỗi. Có việc gì thế em. Mời cưới à.
- Không anh ạ, có việc này em thông báo với anh, em nghĩ mãi định không gọi nhưng em thấy vẫn cần thiết gọi cho anh.
- Việc gì mà quan trọng vậy
- Anh này, sáng sớm nay bố Thủy mất rồi, em đang ở quê đây. Vừa liệm xong mai viếng đến 10h rồi đưa ma ông. Nếu anh không bận gì thì anh về viếng ông có được không.
- Ừ … cám ơn em đã báo tin.
- Anh có sang không.
- Ừ ….
- Vậy anh nhé, em chỉ báo tin anh vậy thôi. Lúc nào lên Hà Nội gặp nhau xem anh dạo này thế nào. Đã hơn 1 năm rồi còn gì. Đừng giận Thủy mà giận lây cả em, em không có tội gì đâu đấy.
- Ừ anh xin lỗi thời gian qua anh quả thực muốn quên tất cả, anh xin lỗi nhé.
- Em hiểu, thế anh nhé.
- Ừ cám ơn em nhe.
- Không có gì bye bye anh.
- Chào em.
Hắn bần thần hết cả người. Vậy là ông mất rồi, vậy là cô lại thêm một nỗi đau. Hắn bây giờ cảm thấy làm sao, nó trống rỗng hụt hẫng và trong lòng có gì đó xúc động trào dâng.
- Có việc gì mà bần thần người vậy con, ai gọi cho con vậy. Bố hắn hỏi hắn.
- Dạ, có việc bố ạ.
- Việc gì vậy, nghiêm trọng không.
- Dạ, bạn con vừa gọi điện báo tin bố Thủy mất rồi. Mai viếng đến 10h.
- Ông mất rồi à, tội nghiệp con Thủy quá. Mẹ hắn lên tiếng
Hắn lại lặng im không nói. Thực sự hắn không biết phải làm sao. Bố mẹ hắn dường như hiểu được tâm sự của hắn. Ông bà ngồi im không nói. Mất một lúc sau ông mới lên tiếng.
- Có lẽ bố mẹ cần cho con biết chuyện này.
Bố hắn nói xong câu này ngừng một lúc nhìn hắn rồi nhìn mẹ hắn.
- Bà vào trong nhà lấy lá thư ra cho con đọc.
Mẹ hắn ngập ngừng rồi đứng dậy vào nhà trong. Hắn bất ngờ và ngạc nhiên. Không biết có chuyện gì xảy ra. Hắn còn đang không hiểu chuyện gì bố hắn tiếp lời.
- Trước Tết năm ngoái con Thủy nó có gửi bố mẹ một bức thư. Tý nữa mẹ lấy xuống con đọc rồi bố sẽ nói chuyện cụ thể với con.
- Thủy gửi thư cho bố mẹ, trước Tết năm ngoài vậy là trước khi cô ấy đi lấy chồng.
- Ừ.
- Sao bố mẹ không nói gì với con.
- Con cứ đọc thư đi rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.
- Con chả hiểu gì cả.
Mẹ hắn đưa bức thư cho hắn. Nhìn ngày tháng ngoài vỏ phong bì hắn nghĩ lại đúng là ngày trước ngày cô lên với hắn. Hắn vội vàng mở phong bì lấy thư ra và đọc ngấu nghiến.
..............................................
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.TruyenNganHay.Yn.Lt.Chúc bạn online vui vẻ.
...............................................
Hải Phòng, ngày …. Tháng …. Năm ….
Đầu thư cháu xin lỗi vì đã không gặp mặt hai bác nói trực tiếp mà lại viết thư gửi đến hai bác. Thực sự nếu gặp mặt hai bác cháu sợ cháu không nói được hết tất cả những gì cháu đang nghĩ trong lòng. Cháu sợ cháu không nói được thành lời. Hai bác chắc cũng đã biết, trong thời gian qua gia đình cháu liên tiếp gặp tai họa. Đầu tiên là anh chị cháu sau nữa là bố cháu đổ bệnh. Mẹ mất sớm khi mọi việc xảy ra chỉ có cháu mà cháu vừa mới ra trường còn trẻ nên mọi việc là quá sức với cháu. Ngoài cô dì chú bác và mấy người bạn thân của bố mẹ cháu hỏi han giúp đỡ thì phần nhiều là anh Q và hai bác giúp đỡ cháu trong thời gian vừa qua. Đặc biệt là anh Q trong thời gian qua là chỗ dựa cả về tinh thần và vật chất của cháu. Điều này thực sự cháu thấy vô cùng biết ơn hai bác và anh. Hai bác ạ cháu hiểu sự giúp đỡ của anh Q và hai bác với cháu là hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng của hai bác và anh. Cháu thật sự may mắn vì trong thời gian cháu và anh là bạn được sự chấp thuận của hai bác và cháu cũng cảm nhận hai bác quý mến cháu. Cháu rất cảm động vì những tình cảm mà hai bác và anh dành cho cháu.
Hai bác ơi, anh Q ra trường thành lập công ty trong thời gian đó cháu cũng ở bên anh và cũng hiểu anh còn gặp rất nhiều khó khăn. Cháu hiểu nhiều lúc anh rất mệt mỏi vì công việc của công ty. Cháu cũng biết được những dự định và hoài bão của anh. Trong thời gian chúng cháu là bạn cháu biết và cháu tin anh sẽ làm được. Với sự giúp đỡ của hai bác và với sự cố gắng của anh mà cháu nhìn thấy trong tương lai anh sẽ thành công và trở thành con người thành đạt. Cháu cũng có nhiều bạn, và tiếp xúc với nhiều bạn của anh Q nhưng cháu chưa thấy ai có chí tiến thủ và có sự quyết tâm như anh. Cháu chắc chắn về điều cháu đang nghĩ.
Hai bác ơi nếu cháu được làm vợ anh, làm con dâu hai bác với tình cảm mà hai bác và anh đang dành cho cháu thì còn người con gái nào trên đời này không mong muốn. Cháu muốn lắm, cháu mong mỏi được ngày gọi hai bác là bố mẹ. Thực sự cháu mong muốn như vậy. Nhưng hai bác ơi, cháu bây giờ hoàn cảnh gia đình như vậy. Cháu biết hai bác và anh không xem thường hoàn cảnh gia đình cháu, nhưng nếu cháu về làm vợ anh lúc này thì toàn bộ gánh nặng gia đình cháu sẽ đổ lên vai anh. Mà anh chị cháu còn không biết ngày nào mới trở về. Trong thời gian vừa qua cháu đã suy nghĩ rất nhiều, cháu thấy cháu không thể lạm dụng tình cảm của hai bác và anh mãi được. Cháu yêu anh Q cháu rất yêu anh ấy bởi vậy không thể vì cháu mà ảnh hưởng đến tương lai của anh sau này. Cháu sẽ có tội rất lớn nếu như vì cháu mà mọi dự định hoài bão của anh không thành.
Thưa hai bác, thời gian vừa qua cháu cố tình lạnh nhạt với anh Q cũng là vì cháu muốn anh ấy không yêu cháu nữa, anh ấy rời xa cháu. Nhưng mà anh ấy vẫn vậy, vẫn quan tâm vẫn lo lắng đến cháu. Thời gian này anh ấy liên tục ép cháu đồng ý cưới, anh bảo cháu đồng ý là anh ấy sẽ về nói chuyện với hai bác để làm thủ tục cưới xin ngay. Hai bác ạ, như cháu nói ở trên lúc này không thể là lúc mà chúng cháu có thể cưới nhau được. Cháu đã nghĩ rất nhiều rồi, cháu sợ ảnh hưởng đến anh, cháu sợ mọi chuyện sẽ đi quá xa và khi đó có khi không còn tình cảm nữa lúc đó cháu lại là người gây thêm nhiều tội nữa. Hai bác ạ, anh Q nghĩ mọi việc quá đơn giản, anh ấy chỉ nghĩ chúng cháu cưới nhau để có thể chia sẻ gánh nặng chăm sóc bố và gia đình với cháu. Suy nghĩ đó của anh xuất phát từ tình yêu anh dành cho cháu, cháu rất cảm động. Nhiều khi cứ nghĩ vậy cháu lại rơi nước mắt, không phải buồn mà vui bác ạ, cháu vui lắm. Cháu không ngờ trong đời cháu bao bất hạnh đến với mình nhưng lại có một niềm hạnh phúc đó. Nhưng nghĩ kỹ suy xét kỹ ra thì không đơn giản như thế. Cháu về làm vợ anh Q làm dâu hai bác có nghĩa cháu phải hoàn thành thêm phận dâu con, phận làm vợ trong nhà. Mà trong hoàn cảnh này thì cháu không thể làm tốt các việc đó được. Hai bác có thấy cháu suy nghĩ như vậy là đúng đắn không? Cháu không thể làm thế được, cháu phải rời xa anh ấy. Cháu cảm nhận chắc chỉ một hai ngày nữa anh sẽ xuống chỗ cháu để ép cháu cưới, cháu nghĩ thế. Vì chỉ còn hơn hai tháng nữa là Tết mà sau Tết cháu lấy lý do kim lâu thì anh sẽ không ép cháu được. Cháu nghĩ vậy nên hôm nay cháu mới dám ngồi viết thư này gửi hai bác. Cháu xin hai bác nếu anh đòi cưới cháu cháu xin hai bác hãy từ chối. Hai bác từ chối hai bác nhé, cháu xin hai bác.
Hai bác ơi, cháu và anh Q có duyên gặp nhau nhưng có lẽ chúng cháu không có duyên vợ chồng. Cháu thực sự tiếc, tiếc lắm hai bác ạ. Cháu tiếc khi không được làm vợ anh ấy và làm con dâu hai bác. Tất cả mọi suy nghĩ này của cháu cháu trăn trở suốt mấy tháng qua rồi mới đi đến quyết định viết thư cho hai bác. Cháu hy vọng hai bác hiểu cho tấm lòng của cháu. Cháu xin chịu mọi oán trách của anh ấy chỉ mong sao sau này anh ấy thành đạt và hạnh phúc. Từ cháu suy ra anh ấy sẽ gặp được người con gái yêu anh và phù hợp với anh hơn cháu. Người con gái đó sẽ cùng với anh tiếp sức cho anh ấy hoàn thành những hoài bão của mình. Cháu tin là như vậy.
Đêm đã khuya cháu xin phép hai bác được dừng bút ở đây. Hai bác ơi ở nơi này cháu luôn mong cả gia đình ta mạnh khoẻ, hạnh phúc. Cuối cùng cháu xin hai bác được một lần gọi hai bác một tiếng bố mẹ xưng con. Bố mẹ ơi nếu có kiếp sau, thì kiếp sau con vẫn nguyện xin được làm con bố mẹ một lần. Con xin cảm ơn tất cả những gì bố mẹ đã dành cho con trong thời gian qua. Tình cảm mà bố mẹ và anh Q dành cho con con sẽ trân trọng suốt đời.
Đọc xong thư hắn thẫn thờ hết cả người. Hắn thực sự rơi vào trống trỗng. Hắn nhìn bố mẹ hắn, hắn lại nhìn vào bức thư. Hắn không hiểu cô lại nghĩ như thế. Cô rời xa hắn vì không muốn ảnh hưởng đến hắn. Cái này hắn không chấp nhận được. Hắn nhìn bố mẹ hắn nhăn nhó. Từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ hắn có thái độ này với bố mẹ.
- Bố mẹ, sao bố mẹ không nói gì với con.
- Con lớn rồi, bây giờ con nói cho bố mẹ biết cái Thủy nó gửi thư này đến cho bố mẹ là như thế nào, bố muốn xem con hiểu cái Thủy đến đâu.
Nghe bố nói hắn mới ngồi nghĩ lại mọi chuyện. Cả nhà lặng im không nói. Hắn lấy một điều thuốc hắn hút để giải tỏa căng thẳng và muốn mình sáng suốt hơn. Hắn nghĩ hắn nghĩ mãi mà vẫn không hiểu gì cả.
- Con chỉ nghĩ đơn giản Thủy muốn chia tay với con. Lý do cô đưa ra ở đây con thực sự cảm thấy không thỏa mãn, con … Có lẽ con chưa hiểu cô ấy.
Hắn lặng đi một lúc và nói tiếp.
- Con thực sự không hiểu bố mẹ có thể nói cho con biết được không.
- Con thấy nếu con cưới Thủy thì việc chăm sóc ông và cháu Thu rồi việc xin việc cho nó ở Hà Nội có khó khăn gì với nhà mình không.
- Dạ cũng có nhưng không thành vấn đề.
- Vậy con Thủy có hiểu điều này không.
- Con không rõ, nhưng con nghĩ có thể Thủy biết điều này.
- Nó biết và việc nhà nó có thực sự ảnh hưởng đến sự nghiệp của con, công việc của con chỉ là một cái cớ để đưa ra một vấn đề sâu xa hơn. Vấn đề đó là bố mẹ.
Ông nói xong ông nhìn hắn rồi tiếp lời.
- Vậy nên nó viết bức thư này cho bố mẹ thực ra là mong muốn cưới con đó con hiểu không.
- Bố mẹ có thể nói rõ được không, thực sự lúc này con rất bối rối không nghĩ ra được điều gì cả.
- Con Thủy nó nhận thức được hoàn cảnh nhà nó bố bệnh tật nằm đó, mẹ mất sớm, anh chị thì đi tù. Với hoàn cảnh một gia đình như thế thì không bố mẹ nào muốn gả con cho cả. Nó thực sự lo lắng điều này. Và nó nghĩ bố mẹ cũng sẽ băn khoăn điều này. Nó viết bức thư này là vì con. Có hai trường hợp xảy ra. Nếu bố mẹ vui vẻ đồng ý cho chúng mày cưới thì sau này những việc do bố nó, gia đình nhà nó thì bố mẹ sẽ thông cảm hơn cho nó qua đó mà con sẽ không khó xử. Còn bố mẹ không đồng ý thì nó sẽ chịu mọi sự oán hận của con để tránh cho trường hợp con và bố mẹ có thể xung khắc vì việc con quyết cưới nó. Tất cả là nó nghĩ cho con. Con có hiểu điều này không.
Hắn im lặng lắng nghe lời bố hắn nói. Hết nhìn bố, nhìn mẹ hắn bây giờ mới hiểu phần nào tấm lòng của cô với hắn. Nhưng thực sự hắn vẫn còn nhiều thắc mắc.
- Vậy bố mẹ đã nói chuyện gì với cô ấy chưa.
- Chưa bố mẹ cũng cần suy nghĩ kỹ vì đây là việc lớn của con. Bố mẹ hiểu nó, hai bố mẹ cũng nói chuyện với nhau nhiều về việc này. Nhưng bố mẹ cần thời gian cân nhắc. Với lại chúng mày còn trẻ nên bố mẹ cần có thời gian xem xét thử thách nó kỹ hơn.
- Vậy con vẫn không hiểu tại sao cô ấy vội vã đi lấy chồng.
- Đây là vấn đề cần nói. Việc này nếu nói nguyên nhân thì phải nói như thế này. Về phía con thì con quá mải mê công việc nên thời gian sau Tết con cũng quan tâm đến nó không nhiều, còn về phía bố mẹ thì lại nghĩ trong năm nay nó sẽ chưa cưới nên xem xét thêm thế nào bố mẹ định hè thì đến thăm bố nó và nói với nó luôn, nhưng nó đã vội vã đi lấy chồng. Bố mẹ cũng đã nói chuyện này cũng chỉ phỏng đoán, thứ nhất là nó thấy bố mẹ không nói gì nên nó nghĩ bố mẹ không đồng ý thứ hai có thể nó gặp được người con trai phù hợp với hoàn cảnh của nó. Và để kết thúc mọi chuyện nó đã đồng ý với người ta cưới. Bố mẹ thì nghĩ như vậy thôi.
Khi nghe bố hắn phân tích đến đay hắn im lặng. Bố mẹ hắn cũng vậy. Cả ba người chìm vào suy nghĩ. Về hắn, hắn hắn thực sự hiểu thêm về cô hơn qua phân tích của bố mẹ hắn. Hắn lúc này đã thực sự hối hận. Hắn biết hắn đã không hiểu hết cô. Đúng vậy cản trở lớn nhất của cô với hắn là bố mẹ hắn. Tại sao vậy, hắn là con bố mẹ hắn nhưng cô thì không vậy. Cô cần phải có sự đồng ý của bố mẹ hắn cô mới dám tiến xa với hắn. Cô không có quyền lựa chọn trong việc này. Yêu hắn cô không thể đẩy hắn đến việc chống đối bố mẹ chỉ vì muốn cưới cô. Bố mẹ hắn thừa hiểu hắn muốn cưới cô lúc này xuất phát từ việc hắn muốn chia sẻ gánh nặng với cô. Mà với ý đó thì nếu bố mẹ nào thương con sẽ không bao giờ đồng ý. Sao hắn không nghĩ điều này. Cô chần chừ không cưới cũng vì lý do này. Về hắn cứ vô tư về nói với bố mẹ là xong. Hắn đã sai, hắn không đủ kinh nghiệm sống trong trường hợp này, hắn đã quá sai. Và cô thì không thể nói rõ điều này với hắn. Mà sao cô lại không nói chứ, cô nói thẳng ra có phải hơn không. Cô nói hắn sẽ cùng cô vượt qua được ngay mà. Nghĩ đến đây hắn quay lại hỏi bố mẹ hắn một câu.
- Thế sao cô ấy không nói với con điều này. Nếu cô ấy nói cho con biết con sẽ cùng cô ấy về nói rõ với bố mẹ mà.
- Nếu là mẹ mẹ cũng không nói với con. Lúc này bà mới lên tiếng.
- Mẹ nghĩ nó sai là quá vội vàng quyết định đi lấy chồng, nhưng thực ra điều này nó đã nói trong thư với bố mẹ. Còn về phần con cả Tết con chả nói gì, con đã từng nói với bố mẹ đến hỏi cưới nó chưa. Con nghĩ lại hay con chỉ yêu thôi. Con ạ con là đàn ông còn nó là con gái. Nó làm sao nói điều đó với con được, nói vậy thì khác nào nó nói nó có định kiến về bố mẹ với con. Mà lúc nào con cũng thần tượng bố mẹ nó đến nhà nhiều rồi nó biết điều này, làm sao nó dám nói điều này.
- Trời sao lại phức tạp như vậy, không đơn giản được sao.
- Anh chưa đủ tư cách đi lấy vợ, đi lấy vợ mà anh đơn giản làm sao được. Anh chỉ giỏi ở đâu, anh cũng đừng trách ai được nữa. Mẹ hắn mắng hắn khi hắn than lên câu đó.
- Thôi bà, mọi việc qua rồi, bây giờ có nói cũng chả thay đổi được điều gì nữa.
Quay lại hắn bố hắn tiếp lời.
- Bố mẹ cũng rất lấy làm tiếc khi biết tin nó lấy chồng. Nó có gọi điện về xin lỗi bố mẹ và khóc cho quyết định của mình. Nó bảo bố mẹ hãy quan tâm đến mày, nó sợ mày nghĩ quẩn. Về phần bố mẹ cũng rất tiếc nó là đứa nhẹ nhàng, ngoan và thông minh biết trước biết sau. Bố mẹ cũng tiếc khi nó không làm con dâu mình nhưng mọi việc đã qua rồi. Việc nó hy sinh tất cả để chăm bố chăm sóc gia đình và quan tâm đến mày tao thấy nó được. Bây giờ ông mất rồi mày cũng nên đi đám ông. Nghĩa tử là nghĩa tận con ạ. Nó cũng vì yêu mày và hoàn cảnh gia đình thôi, là đứa ghê gớm khác nó bám chặt lấy mày rồi chứ không chọn cách chia tay máy như vậy đâu con.
Hắn thấm, hắn đã thấm tất cả. Hắn đã hiểu cô. Lại một người phụ nữa chọn cách hy sinh vì hắn. Tại sao, tại sao hắn lại không nghĩ ra. Chữ hoàn hảo trên đời này làm gì có. Hắn cứ hướng đến một chữ hoàn hảo. Hắn đã không biết được tâm tư của cô. Hắn hối hận vì điều này. Bây giờ mọi oán ận cô bay mất và chỉ còn hối hận và tự trách mình của hắn. Bố mẹ phân tích cho hắn mọi điều và hắn thực sự thấm.
Lời kết
Các bạn ạ hắn có đọc một câu nói rất thâm thúy của một nhà văn Pháp thế này : “Muốn biết bản lĩnh văn hóa đích thực của con người đừng chỉ thấy lúc người ta say mê nhau mà hãy xem cách họ chia tay nhau như thế nào”. Đến bây giờ nghĩ lại hắn mới thấy cô tất cả vì hắn. Khi đã yêu thật lòng, ai cũng mong muốn cho cuộc tình của mình sẽ có một kết thúc trọn vẹn - một đám cưới đẹp, một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nhưng không phải ai ai cũng may mắn có được cái diễn phúc ấy. Trong xã hội hiện đại, hiện tượng đã yêu nhưng không yêu nữa và đi yêu người khác là chuyện không có gì lạ. Chia tay, đó là quyền của mỗi người. Có những người lẳng lặng dứt áo ra đi, có những người chia tay mà vẫn còn lưu luyến bởi vì quả đất tròn biết đâu còn có ngày gặp lại nhưng cũng không ít người buông ra những lời nói phũ phàng, cay đắng như một bát nước lạnh hắt thẳng vào mặt người. Và cách cô chọn chia tay với hắn thực sự trong một thời gian làm hắn đau đớn nhưng khi đã hiểu ra thì tình yêu mà cô dành cho hắn sẽ mãi mãi sống. Nó sẽ không bao giờ chết và đến bây giờ nó vẫn tồn tại và cháy bỏng mỗi khi khó khăn trở về. Hắn phải sống thật tốt phải hoàn thành ước mơ và hoài bão mà cô hy sinh để như nói với tình yêu của mình. Anh đã làm được, hy sinh của em cho anh anh đã không phụ lòng. Tình yêu của cô là sức mạnh cho hắn trên đường đời. Là sức mạnh vô địch cho hắn để hắn trải qua bao khó khăn. Hắn quyết làm bằng được hoài bão của mình vì tình yêu đó.
Hắn về đến nhà cô khá muộn. Gần đến giờ đưa ma ông ra đồng. Hắn là một trong những người viếng ông cuối cùng. Sau khi viếng xong hắn được mời uống nước. Lúc này hắn mới để ý, bạn cô có Linh và Nguyệt còn cô không thấy đâu. Hắn ra bàn ngồi với Linh và Nguyệt được biết cô quá yếu nên mọi người phải bắt vào trong nhà nghỉ ngơi để tý nữa còn đưa ông ra đồng. Không khí thật tang thương. Mọi người ai cũng nhìn ai im lặng không nói gì cả. Thịnh và chú Hoan thì luôn phải túc trực cạnh quan tài của ông không đi đâu được. Cuối cùng thì cũng đến giờ đưa ông ra đồng. Lúc này hắn mới thấy cô xuất hiện. Xanh xao, xác xơ và gầy gò. Thương thương không thể tả nổi. Hắn gần khóc nhưng hắn cố cưỡng lại. Linh liếc nhìn hắn, cô hiều và cô vỗ vai hắn đầy cảm thông.
Xe tang đưa ông trong một buổi sáng trời mưa phùn gió bấc. Chiếc xe xiêu vẹo trên đường lầy lội. Nó u buồn ảm đạm như chính cuộc đời của ông. Hắn đi cùng đoàn người đưa ông ra đồng. Ai ai cũng tiếc thương cho ông. Hắn nghe thấy những lời than thở tiếc cho ông một đời sống nhân hậu với mọi người, có trước có sau thế mà khi chết đi lại trong hoàn cảnh này. Mặc dù trời mưa lạnh nhưng rất đông người đi đưa tiên ông, họ đều là những người quý trọng ông cả. Cô ngất lên ngất xuống sau xe của ông. Cũng may bên cạnh cô có thím Hoan và một người phụ nữ hình như là chị gái Thịnh đỡ và dìu cô. Khi chiếc quan tài được hạ xuống huyệt là khi cô đã chính thức ngất xỉu, mọi người vội vã bế và đưa cô về. Cô xanh lét trên tay anh con trai chú Hoan. Linh, Nguyệt và một đám phụ nữa giúp đỡ đưa cô về nhà. Hắn lặng lẽ nhìn theo mà không thể làm gì được. Người yêu của hắn kia cơ mà, cô đau khổ thế kia cơ mà. Bất lực nhìn theo chỉ biết nhìn theo mà thôi.
Nước mắt hắn chỷ hòa tan vào những giọt mưa. Nhưng hắn nhạn ra vì vị mặn của nó trong mồm. Hắn thương ông, hắn thương cô biết chừng nào. Hắn ở lại đến khi mọi người đắp xong nấm mộ. Thắp cho ông nén nhang cuối cùng và hắn lặng lẽ đi về với chú Hoan.
- Q à, bây giờ mới nói chuyện được với cháu. Cháu có khỏe không.
- Dạ vầng cháu khỏe. Chú dạo này thế nào
- Tao vẫn thế, ông ra đi nhanh quá cháu à.
- Vâng, cháu biết tin tối qua nên sáng cháu về ngay.
- Ừ gia đình cảm ơn cháu, mà khi ông mất tao cũng bên cạnh. Ông gọi tên mày đấy cháu.
Hắn lặng người khi nghe chú nói.
- Lạ thật ông không nói được thế mà trước lúc mất chỉ gọi tên mày.
- Dạ vâng
Hắn chỉ biết nói như vậy và im lặng cùng chú về nhà. Về đến nhà hắn không còn muốn ở lại đó một phút giây nào nữa. Hắn ghét cái việc bất lực nhìn cô mà hắn không thể làm gì được. Hắn trốn chạy khỏi không gian này. Nó không còn là của hắn nữa hắn nhận thức được như vậy. Linh cũng về cùng hắn. Cô lên xe cùng hắn về Hà Nội. Trên xe cô cho hắn thêm nhiều thông tin và bây giờ hắn đã hiểu toàn bộ vì sao cô vội và lấy chồng. Hắn thực sự hối hận với những thông tin Linh cung cấp cho hắn. Hắn hối hận và suy nghĩ mãi một thời gian sau này.
Hắn sống một cuộc sống buồn bã cô đơn trong bao năm. Hắn chỉ vùi đầu vào công việc để quên đi tất cả. Mọi thứ với hắn bây giờ chỉ là niềm vui trong công việc. Hắn tránh xa mọi mối quan hệ trai gái. Hình như hắn sợ phụ nữ rồi. Chỉ 2 năm sau khi gặp lại cô học trò ngày nào hắn mới thấy con tim vui trở lại. Hình như ông trời cũng không quá phụ hắn. Rút kinh nghiệm lần yêu trước lần này hắn yêu từ từ không vội và không cháy bỏng chỉ lãng mạng thôi. Tuy nhiên cô và chị luôn ngự trị trong con tim hắn. Hắn không hiểu sao lại vậy. Hắn vẫn cứ nhớ chị nhớ cô. Có lẽ hắn có trái tim khá đặc biệt. Hắn chỉ biết giải thích thế.
Hàng năm cứ mỗi khi nhớ cô hoặc qua Hải Phòng hắn lại về để được ngắm nhìn cô từ xa, để biết cô vẫn khỏe là hắn mừng rồi.
Lần về thăm và ngắm nhìn cô từ xa gần nhất của hắn là đầu năm nay. Hắn có công trình ở Đình Vũ. Hắn xong việc sớm nên hắn lại quyết định về Minh Đức để nhìn cô. Nhà cô đã chuyển lên Minh Đức để thuận tiện cho vợ chồng đi làm việc được 3 năm nay. Vẫn con đường ngày nào nhưng bây giờ nhiều nhà to đẹp mọc lên san sát suốt từ Hải Phòng về đến Minh Đức. Các đoàn xe chở xi măng cứ nườm nượp qua lại. Nghĩ lại thấy mọi thứ biến đổi nhanh thật. Cách đây 8, 9 năm khi đó hầu như hai bên đường không có nhà cửa vắng hoe. Bây giờ đông đúc lạ thường. Mọi thứ cũng đã thay đổi cả hắn cũng đã thay đổi nhiều nhưng hình như tình yêu đối với cô không thay đổi là bao.
- Anh về chỗ nào.
- Mày cho anh về chỗ lần trước.
- Dạ.
Chiếc xe về đến nhà cô. Hắn yêu cầu lái xe quay đầu và đậu cách nhà cô hơn chục mét.
- Anh không đi đâu lại ngồi đây như lần trước à.
- Ừ.
- Hình như anh có bồ ở đây thì phải, em lái cho anh gần 2 năm đây là lần thứ 3 anh về đây rồi.
- Mày lắm chuyện, cứ biết thế.
- Vậy anh ngồi đây em xuống hút điếu thuốc.
- Không ngồi nguyên trên xe lúc nào tao bảo đi là đi.
- Dạ vâng.
Hắn lại ngồi lặng lẽ quan sát về phía nhà cô. Hình như cô đi làm chưa về. Hắn cứ lặng lẽ suy tưởng và lặng lẽ nhìn. Lái xe của hắn không biết làm gì chỉ ngồi nhai kẹo cao su và ngắm ra phía cánh đồng đối diện nhà cô. Gần nửa tiếng sau thì dáng xưa hiện ra. Cô đã về, cô đèo theo một thằng bé. Xe vừa dừng trước cửa thằng bé đã nhẩy ngay xuống chạy vù sang hàng xóm.
- Tuấn không đi chơi về nhà mẹ tắm cho đã.
- Không con sang nhà anh Huy xem siêu nhân lúc nữa con về.
- Một lúc thôi về tắm còn ăn cơm tối học bài. Con không nghe lời mẹ đánh đòn đấy.
- Dạ vâng.
Cô mỉm cười nhìn thằng bé và lặng lẽ mở cửa dắt xe vào. Cô quay lại nhìn về phía chiếc xe đỗ bên đường dò xét. Rồi cô khép cửa.
- Thôi đi mày, về Hà Nội thôi.
- Dạ.
Chiếc xe từ từ lăn bánh qua cổng nhà cô. Cô vẫn chưa vào nhà mà nhìn chằm chằm vào xe. Hình như cô phát hiện ra hắn. Chiếc xe tăng ga vù qua cô, cô mở cửa chạy theo được gần chục mét thì đứng lại. Cô định đưa tay lên vây rồi thôi lại để xuống. Cô đứng im nhìn theo chiếc xe. Hắn quay lại nhìn đến khi không thấy cô nữa thì thôi.
- Anh này, hình như chị xinh xinh đó là bồ anh phải không.
- Mày hôm nay nhiều chuyện nhỉ.
- Dạ em hỏi vậy thôi. Mà anh này thằng bé con sao trông giống thằng cu nhà anh thế nhỉ.
- Ừ, mày bật cho tao bài quên của Cao Thái Sơn đi.
- Dạ, anh dọa này toàn nghe nhạc teen thôi, toàn thấy Cao Thái Sơn, Phan Đình Tùng, Tim Arika Phan. Dạo này anh bỏ mấy địa Đàm, Trọng Tấn Anh Thơ.
- Được chưa.
- Dạ đây.
Bài hát vang lên hắn lim rim nằm nghe. Lời bài hát đúng là tâm trạng của hắn bây giờ. Em giờ ra sao, em vui hay em buồn, em còn nhớ đến anh không. Anh vẫn yêu em, yêu nồng nàn như ngày nào.
Bước thật chậm để quên 1 người
Đằng sau dĩ vãng chưa phai màu
Hãy nhìn về nơi phía xa chân trời
Để thấy ánh bình minh.
Nếu tình cờ anh với em gặp mặt
Nhìn nhau ta biết vui hay buồn
Nếu 1 ngày trông thấy anh trên đường
Nhìn anh em có cười không.
Em giờ ra sao, rất vui hay đang buồn,
Có khi nào trong phút giây em chợt nhớ đến anh.
Anh thì vẫn thế, vẫn yêu em như ngày nào,
Vẫn là người luôn dõi theo em mà thôi...
------- Hết -------
mục hay: truyen sex|truyen loan luan
truyen nguoi lontruyen sex 2015