watch sexy videos at nza-vids!
Về trang chủ: Truyện Sex 2016
Chương 15 : Cảm Giác Quen Thuộc.
"Gái Hư, ngày mai chúng ta đi Hải Phòng ! tôi đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc rồi" - Tiếng tôi vang lên giữa tiếng nhạc xập xình, đơn giản vì Gái Hư chỉ xuất hiện ở những nơi ồn ào náo nhiệt như thế này.
Phản ứng đầu tiên của cô ả là uống nốt li rượu trong tay, khóe môi hơi nhếch lên.
Tiếp theo ả chìa cánh tay trần về phía cô gái ngồi bên cạnh . Cô gái này dáng người mũm mỉm đáng yêu , chính là Hạnh Nhi.
"chị xin mấy đồng nha cục cưng."
Hạnh Nhi tức thì không tình nguyện giao ra mấy tờ xanh xanh . Nàng dùng ánh mắt ấm ức liếc tôi.
Hai cô gái đang làm mưa làm gió bên tôi dạo gần đây đã được tôi bố trí gặp gỡ đâu ra đấy. Hạnh Nhi theo đúng logic thông thường không được thân thiện với Gái Hư cho lắm, cũng may không gây ra thù hằn gì.
Lần đầu gặp gỡ, Gái Hư hỏi Hạnh Nhi "cô thuộc nhà nào?"
Búp bê bĩu môi "không có nhà"
"thế đội nào?"
"đội của tôi"
"vậy cô làm chị cả?"
".... không."
Gái Hư nhướng mày lên nói "à vậy rõ ràng ko phải verdet rồi"
Hạnh Nhi không nhịn được chửi ầm lên "con mẹ nó , không phải verdet thì đã liên quan đến ông bà nhà chị à? vào tới sài gòn vẫn muốn lên mặt với ai chứ?"
Hai cô nàng hễ gặp nhau lại nhen nhóm chiến hỏa. Tắc kè bông tôi trong đầu sẵn đã nhức nhối chuyện xung quanh,nay lại kiêm thêm nhiệm vụ đứng ra khuyên giải 2 người đẹp bên cạnh. ôi, thật là vất vả lắm thay.
Gái Hư và Hạnh Nhi ở kiếp trước chắc chắn là chó với mèo !
Bởi vậy Gái Hư rất thích trêu chọc Hạnh Nhi . Chủ đề ưa thích của ả là verdet, vì hạnh nhi chỉ có 1 tham vọng duy nhất đó là trở thành verdet trong giới cave nhưng phấn đấu mấy lần ko thành công, từ đó về sau điều này trở thành yếu điểm của Búp Bê. Ngoài ra, Gái Hư còn bonus thêm 1 tuyệt chiêu sát thủ nữa , đó là nhược điểm ngốc nghếch của Hạnh Nhi. Chẳng hạn, mỗi khi muốn gọi tên búp bê, ả Má Mì sẽ cố tình đọc chệch đi thành "Đẹp Mà Ngu".
"Đẹp Mà Ngu ơi,Đẹp Mà Ngu à, Búp Bê Không Có Não nhìn xem này...hahaha" – Đấy ! Gái Hư ác ôn như vậy đấy !
Hạnh Nhi là oan gia của Gái Hư, nhưng bởi vì cô nàng thích tôi,nên vẫn nhất mực đòi đeo bám theo bằng được dù khả năng đụng độ thần men quán bar là 100 phần trăm.
Trước đây, mỗi khi nghe tin tôi đi gặp Gái Hư lo công chuyện Hạnh Nhi đều có những biểu cảm khác thường. Con gái cũng thật lạ, khi tôi kể về những mối tình lắt léo trong quá khứ cho Hạnh Nhi nghe, nàng vẫn rất chăm chú, song vừa đề cập tới Gái Hư, nàng liền tru tréo "anh và ả ta đã lên giường bao giờ chưa? ko cho phép anh mượn việc công làm việc riêng với con má mì đó !"
Còn riêng Gái Hư, khi biết tin Hạnh Nhi một mực theo tôi như hình với bóng, cô ả nửa đùa nửa thật nói : "khéo búp bê bên cạnh anh lại chính là kẻ thù của anh đấy. Nếu cô ta đi theo anh và tôi thực chất chỉ là vỏ bọc thì sao ? thời điểm này chớ nên tin người quá đáng. Anh quên là mình đang trốn tranh ai hả?"
Ý Gái Hư là Hạnh Nhi luôn làm ra vẻ ngây thơ lãng mạn nhưng thực chất chính là con quỷ bên cạnh luôn dòm ngó kế hoạch của chúng tôi.
Hừ, điều này còn cần ả nhắc nhở sao ? Hạnh Nhi có thể tin được hay ko tôi khắc là người rõ nhất. Người không đáng tin nhất là Gái Hư mới đúng kìa.
Thoáng chốc mà thời gian đã đổi thay,sự tình cũng thay đổi. Đêm hôm nay anh tài họp mặt, cả 2 con người rắc rối nhất xung quanh tôi đều tệ tựu đông đủ trong quán bar.
Cả Hạnh Nhi và Gái Hư đều tìm được cái cớ hay ho để sòng phẳng với nhau. Chẳng hiểu từ lúc nào , các cô gái đã bàn đến chuyện ra bắc của tôi, lại còn đánh cược xem khi nào tôi sẽ khởi hành.
Tôi đưa tay xoa đầu Hạnh Nhi an ủi, đứng bình thản ngắm nhìn gương mặt Gái Hư.
Đã biết trước tôi sẽ ra đi , chắc hẳn ả cũng không phản đối.
Gái Hư gật đầu nói "nếu đã nôn nao vậy thì thử 1 lần xem sao.Có điều tình huống ngoài đó không đơn giản. Anh đợi thêm 2 hôm nữa đi. yên tâm, tôi làm vậy là có nguyên do."
Tôi đành tán thành qua loa lời cảnh bảo của Gái Hư , đoạn mời cô ả mấy li rượu.
Hạnh Nhi cả buổi chỉ ngồi ngoan ngoãn lắng tai nghe kế hoạch Bắc Tiến.
Dựa theo thông tin từ Gái Hư, Lý Ma Ma ở Hài Phòng là chủ 1 khu spa - massage chăm sóc sắp đẹp phái nữ. Ẩn sâu trong khu này cũng là thiên đường trần gian thực sự với các đào khách hạng sang được đánh số bài bản.
Nếu Hải Phòng có khu phố đèn đỏ ở bãi Đồ Sơn nổi tiếng gần xa dành cho tầng lớp bình dân , thì cơ sở của Lý Ma Ma chính là dành riêng cho giới thượng lưu hay đại gia quan chức.
Gái đẹp , phục vụ full service và an toàn tuyệt đối!
Lý Ma Ma tính cách khó gần , lúc vui lúc buồn như con hổ cái đang kì sinh nở, để tiếp cận bà ta không phải chuyện đơn giản. Ấy vậy mà trong cuộc đời bà ta lại rất thích nhận con nuôi, đứa nào đứa nấy đều là đại ca 1 cõi , dân chúng khiếp sợ vô cùng. Thuở nhỏ đám con nuôi này thường bị đối xử hà khắc nhưng không đứa nào dám đem dạ phản bội, đều hết lòng hết sức trung thành với Lý Ma Ma.
Hạnh nhi nghe tới đây liền trề môi, dĩ nhiên không tin tưởng vào câu chuyện của Gái Hư . Về phần tôi thì bán tin bán nghi.
Tôi cảm thấy hơi quen thuộc khi nghe Gái kể về đứa con gái đầu của Lý Ma Ma tên Trang , nghệ danh Trang Parkson hay còn gọi là Trang Trắng (Lý Ma Ma thường đọc chệch đi thành Trong Trắng) vốn cũng là đào khách của Lý Ma Ma , dẫn đầu cả cơ sở đèn đỏ. Trang Trắng nằm trong top gái cao giá nhất và nhiều ca nhất .
Dựa theo mô tả sơ sài của Gái Hư thì Trang Trắng kia rất giống với người tình 1 thời của tôi. Người tình này từng bỏ rơi tôi vào lúc khốn khó nhất.
Hạnh Nhi nghe đến Trang Trắng buột miệng la lên : "Trang Parkson ? là Verdet nổi tiếng hồi lâu phải không?"
Gái Hư thản nhiên đáp : "chả biết Trang Trắng có phải verdet gì đó mà 2 người nhắc tới không, nhưng xin nhớ cho 1 điểm : ở bên ngoài có tiêu chuẩn verdet, ở chỗ của Lý Ma Ma thì không có verdet vì ai ai cũng đạt chuẩn verdet . Ở đó chỉ có xếp hạng khác nhau dựa theo giá cả và mức độ nổi tiếng thôi."
Gái Hư lại quay về phía tôi " ở 1 khía cạnh nào đó , Lý Ma Ma còn đáng sợ hơn Thầy anh đấy."
Tôi nghe được lời nói này, trong tim đột ngột khẩn trương hơn 3 phần.
.......
Lúc tôi và Hạnh Nhi ra về , đường phố đã vắng bóng người, những chiếc taxi nằm lười biếng 2 bên vệ đường.
Qua phần trao đổi với Gái Hư, những thông tin về Lý Ma Ma đã được tập hợp kha khá. Bản thân tôi còn lâu mới đủ can đảm đặt lòng tin vào Má Mì , thêm vào đêm nay thái độ của ả dễ dàng lạ thường , thật khiến người sởn tóc gáy.
Bản năng nghề nghiệp cho tôi thấy quãng thời gian sắp tới sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra và Gái Hư chính là chìa khóa cho những vấn đề đó.
Đôi nam nữ song song tản bộ trên vỉa hè rộng thênh thang, khuôn mặt Hạnh Nhi phản chiếu ánh nhìn kì lạ, đầu cô nàng hơi cúi thấp, rồi đột nhiên quay ngoắt về phía tôi :
"ngày mai anh đi , khi nào trở về?"
"khoảng 1 tuần."
“Ôi mẹ ơi,thế anh nhất định tin lời Gái à? Em chẳng thấy cô ta nói chỗ nào đáng tin cả.”
“ừm, đúng là có chút gì đó thái quá và dàn dựng, nhưng trực giác mách bảo lần này anh nhất định phải thử.”
“nhưng mà lỡ như…”
“yên tâm đi,anh ra đường chơi chục năm nay làm sao lại ko chừa đường rút?Gái Hư ko dám làm gì anh đâu.”
Nghe đến đây hình như búp bê cũng an tâm hơn, cô nàng chầm chậm thở ra 1 hơi, nắm lấy tay tôi :
"Má Nuôi của anh liệu có còn ở Hải Phòng không?thành phố to như cái đình ,anh biết đi đâu mà tìm?sao không nhờ người ở ngoài đó nghe ngóng giúp? anh không có bạn thì cứ để em lo."
Cô nàng này hay thật, tôi chưa từng thấy người Việt Nam nào có IQ trên 80 lại đi ví cả thành phố chỉ to như cái đình!?
Tôi không hiểu vì sao Hạnh Nhi muốn can gián chuyến đi Hải Phòng nhiều như vậy. Mấy ngày nay cô nàng đưa ra đủ lí lẽ thuyết phục tôi trì hoãn chuyến đi. Nào là "công việc trong nam quan trọng , Đội gái bắc chưa ổn định anh đã vội bỏ đi đâu ?" nào là "nhờ người ngoài đó lo liệu giúp , thuê thám tử hoặc hỏi thăm bọn gái chupa" hay như "thành phố to như cái đình , anh chưa có định hướng biết đâu mà tìm?" .
Một điều tôi dám chắc là Hạnh Nhi cũng có toan tính riêng trong chuyện này tương tự Gái Hư.
Đột nhiên suy nghĩ vừa rồi khiến đầu óc tôi thanh suốt hẳn ra. Thế là tôi nghĩ đến 1 kế hoạch, bèn không chần chừ ngỏ lời với Hạnh Nhi :
"búp bê ơi , em vẫn đang ở khách sạn à ?"
"vâng ạ, em chưa tìm được nhà"
Được biết Đội gái bắc của Hạnh Nhi sẽ định cư lâu dài ở sài gòn nên một số cô bắt đầu chuyển khỏi khách sạn tìm nơi ở riêng.
Chỉ chờ có thế, tôi ôm vai Hạnh Nhi thân thiện :
"về nhà anh đi. Đừng chạy lung tung nữa"
"nhà anh ?" - mắt cô tròn như quả trứng gà- "anh muốn em sống chung với anh?"
"nhưng mà.." búp bê ấp úng nói "làm như vậy e là không tiện lắm..."
Tôi liền nghiêm trang đáp :
"những người như anh và em đều cùng 1 ruột hết , không cần phải làm bộ làm tịch làm chi. Hơn nữa anh đã là bố mì của em rồi,người trong giới mình cũng không ai dám có ý kiến."
Cô nàng tức thì che miệng cười khúc khích "em không biết Tắc Kè Bông có nhà đấy."
Tôi lập nghiệp ở Sài Gòn một thời gian không ngắn , tiền bạc ngoài ăn nhậu , bao gái tất cả đều dồn vào 1 căn hộ chung cư bình dân ở quận Tân Bình.
Căn hộ nằm trên lầu 4, coi như tài sản có giá trị nhất hiện giờ của tôi.
Trước đây vì đặc thù công việc tôi ít khi định cư , căn hộ giao lại cho mấy đứa em út thi thoảng ghé qua.
Vì hiếm khi sử dụng nên căn hộ còn mới và trống trải.
Hạnh Nhi đặt hành lí nơi cửa ra vào, điều đầu tiên nàng làm là tròn miệng la lên "ô ô .." để nghe những tiếng vang dọc vách tường.
Hạnh Nhi thích thú nói "em sẽ ở đây á?để em trang trí nhà giúp anh nha. Ôi mẹ ơi, nhà mình không sang trọng lắm nhưng mà chỉnh sửa lại sẽ đẹp thôi"
Tôi tin tưởng vào mắt thẩm mĩ của Búp Bê, có điều sẽ không nguyện ý để cô nàng thử dùng bàn tay tài hoa của mình đâu.
Càng nhìn nét mặt rạng ngời của Hạnh Nhi lại càng khiến tôi nhớ tới hình ảnh Bánh Đậu Ngọt trước đây . Con bé cũng xàn xàn tuổi Hạnh Nhi , nếu trở thành thiếu nữ chắc chắn đẹp không thua má nuôi ngày trước. Bất giác trong tâm đã nhận định cô búp bê trước mắt chính là gia đình mới của mình.
Vòng tay ôm nhẹ nàng 1 cái vào lòng, tôi nói :
" từ nay nhà này là của anh và em."
Hạnh nhi chạy ùa vào phòng ngủ , phòng ngủ và nhà tắm là hai nơi cô nàng ưa thích nhất. Xem xét trong ngoài 1 chút nàng nhăn mặt :
"ôi mẹ ơi...anh chà nhà tắm đi,drap giường cũng mang đi giặt gấp, em đi đón bé yêu rồi quay lại ngay"
"bé yêu nào? anh tưởng chỉ có mình em chuyển đến đây"
Hạnh Nhi trợn mắt nói "làm sao bỏ cục cưng ở nhà được,em ở đâu nó phải ở đấy!"
Cục cưng hay bé yêu gì đó theo lời hạnh nhi nói thì sống chết 2 bên cũng quyết không xa rời. hóa ra lại là 1 con mèo ! 1 con mèo mập 5kg.
Con mèo 2 màu lông này giống hệt chủ của nó về tất cả các đặc điểm, chỉ khác nhau ở thái độ khi đối diện với tôi. Hạnh Nhi gặp tôi ngoan hiền gọi dạ bảo vâng, còn con mèo mắt nhắm lim dim coi tôi như người vô hình.
Hạnh nhi rất ít khi để tôi động vào cục cưng của nàng, cô ngồi phịch xuống ghế sofa ôm nó vuốt ve, đoạn giới thiệu với nét mặt tự hào :
"đây là em gái của em,2 người làm quen với nhau đi. nhưng mà hiện nó đang mệt không bắt tay anh được,thông cảm nha."
Nói rồi nàng đưa 3 ngón tay gãi nhẹ cổ mèo, cái cổ lông trắng xù xù khẽ phát ra tiếng kêu "ư..ư.."
Vốn tôi hơi hơi dị ứng với lông mèo nên liền nói : "em ơi, có thể đừng đặt nó ở gần anh được ko?"
"ôi mẹ ơi, sao thế được ? rồi lúc mình ngủ cùng nhau thì sao?"
"thì nó ngủ ngoài cửa."
"không được đâu , không được đâu. con bé sẽ bị lạnh."
Hạnh Nhi làm mặt rầu, không ngừng than thở : "anh đừng có ác cảm với mèo cưng của em. nó ngoan lắm sẽ không quấy phá anh đâu. mà lông của nó cũng khác các loại mèo thông thường,bảo đảm không gây dị ứng."
Hừ, lông mèo nào mà chẳng là lông mèo. tôi chả tin chuyện dị đoan đó. Thấy tôi cứ ngần ngừ Hạnh Nhi đành phải giở tuyệt chiêu thuyết phục tôi bằng cách ôm sát con mèo dí vào mặt tôi, mặt nó cạ lia lịa vào mặt tôi , làm tôi hoảng hốt :
"ối ối, em làm gì vậy."
"haha, Tắc Kè Bông mà sợ con mèo à?"
Ở khoảng cách cực gần này, bên tai tôi nghe rõ ràng từng tiếng rù rù ư ư phát ra trong cuống họng của con mèo. Những tiếng động này tựa như những câu nũng nịu của phái đẹp, có khả năng làm hú hồn người khác.
Cái cách làm nũng của loài mèo này chưa bao giờ thất bại. và thực tế đã cho thấy , lần này nó cũng thành công !
Tôi hoàn toàn đầu hàng búp bê và con quái vật kia,bèn gật đầu lia lịa -"anh cho phép đó. em bỏ nó qua bên kia đi."
Người tình nhỏ tức thì cười khanh khách , bế con mèo vào lòng, 2 tay ko ngừng nựng cái cổ bè của nó.
Tôi để ý thấy trên cổ con mèo có cái vòng bạc, dùng để khắc tên thú nuôi bèn lò dò đọc:
"tên gì vậy?cái gì mà.. Số Hưởng!? tên chi mà lạ!"
" anh thích không?Số Hưởng là tên của con bé. Ôi mẹ ơi,nó đẻ ra đã may mắn nhất thế giới rồi,từ khi lọt lòng đến nay chưa biết bắt chuột là gì đâu,cũng chưa từng chạy nhảy leo trèo quá lố bao giờ. chuyện của nó li kì lắm cơ, đây này em kể cho mà nghe..."
Tôi không ưa con mèo đó lắm nên thông tin về nó được cập nhất khá thiếu sót. Đại khái bản chất của nó đúng như cái tên Số Hưởng. thời gian biểu hàng ngày của nó là dậy trễ,uống sữa,phơi nắng,ăn trưa,sưởi ấm và lim dim ngủ sau đó tắm rửa chải lông,ăn tối rồi lại sưởi ấm và lim dim ngủ.
Con mèo trong tay Hạnh Nhi cả đời ăn sung mặc sướng chẳng phải lo nghĩ.Duy chỉ có 1 điều khiến nó phật ý, đó là Số Hưởng thuộc giống mèo đực , nhưng Hạnh Nhi lại đối xử với nó như mèo cái.
Số Hưởng cũng được chăm chút về thời trang theo gu của cô chủ. chẳng hạn khi hạnh nhi mặc chiếc váy màu đỏ , Số Hưởng sẽ có cái nơ cùng màu. Chân thành mà nói thì Số Hưởng là 1 con mèo rất đáng yêu với 2 điểm chính mập và lười. Mập đến mức chẳng thể phân biệt đâu là cổ, đâu là thân và lười đến mức chòm râu cũng cụp xuống như cành dương liễu.
"cũng tốt thôi " - tôi nghĩ "căn hộ chung cư 2 người 1 thú , cũng là ý hay !"
Từ ngày rước hạnh Nhi về sống cùng, cuộc sống của tôi có nhiều thay đổi. Như đã nói , bên cạnh Hạnh Nhi tôi cảm thấy thoải mái và vui vẻ . Đã lâu rồi tôi không trải qua cuộc sống như thuở niên thiếu sống cùng Má Nuôi. tôi từng chung đụng với vô số cô gái , nhưng hơi ấm của người phụ nữ trong nhà lại hoàn toàn khác.
Lần đầu tiên hưởng thụ dư vị thiêng liêng này là thời niên thiếu trong vòng tay Má Nuôi , sau đó gia đình chia lìa .Đến nay Má Nuôi không biết ở nơi nào.
Lần thứ 2 chung sống với vợ lớn thật hạnh phúc nhưng rồi những đổ vỡ liên tục kéo tới, giờ đây vợ lớn đã mãi mãi ra đi.
Còn lần thứ 3 Hạnh Nhi xuất hiện, mỏng manh nhất nhưng hi vọng sẽ bền chặt nhất.
Ngày hôm sau chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi gọi điện cho Gái Hư, nội dung về việc trì hoãn chuyến đi thêm 1 tuần. Một tuần này tôi dành cả cho người tình nhỏ bé.
Một thời gian sau ngẫm lại mới thấy hành động khi đó của mình thật kì quặc. Tôi không biết lí do Hạnh Nhi xuất hiện trong đời , nhưng luật trời có được có mất. Được Hạnh Nhi, tôi suýt mất vài điều quan trọng.
Khoảng chừng 5 ngày sau đó, kết thúc quãng thời gian ngụp lặn trong bể dục.
Tôi mới tỉnh táo nhận ra mình vừa đi xa đến đâu và mỗi 1 ngày bê trễ chẳng khác nào vết dao khắc sâu vào tim .
Đúng buổi sáng thứ 6 ngày 13 của năm đó, bầu trời xám xịt như thể 1 cơn mưa đang chực đổ xuống.
Rùng mình thoát khỏi đám chăn mền hỗn độn, tôi vội vã phi thân vào nhà tắm vì thân dưới nhầy nhụa nhớp nháp. Ở trên giường Búp Bê Hà Thành vẫn say sưa như 1 khúc củi tròn lẳng. Dư âm từ cuộc truy hoan đêm qua dường như khiến nàng chìm sâu vào giấc ngủ.
Bất chợt tôi đứng sựng nơi cửa toilet vì trông thấy 1 hình ảnh hãi hùng.
Chắc hẳn bất kì ai cũng từng trải qua hiện tượng Dejavu, nói đơn giản là "cảm giác quen thuộc" , nghĩa là bạn bắt gặp 1 sự việc nào đó rồi đinh ninh rằng mình đã từng nhìn thấy điều này ở một nơi khác .
Tôi nhìn thấy dáng dấp mập ú ù quen thuộc như 1 cuộn len 2 màu nằm trên bệ cửa sổ.
Con mèo Số Hưởng sở hữu đôi mắt to giống hệt chủ của nó. Trong điều kiện ánh sáng yếu ớt lại còn mở lên thao láo. Hôm nay con thú này rất kì lạ, từ cái nhìn quái dị dành cho tôi đến việc thức dậy quá sớm so với ngày thường.
Ánh mắt này,chẳng phải rất giống con mèo tôi đã thấy trong mơ sao?
Con mẹ nó , giấc mơ không phải là điềm báo trước chứ ?
Tôi nhớ cứ mỗi khi gặp mặt mẹ con má nuôi là con mèo trong mơ lại trừng mắt ra chiều không tán thành.
Con súc vật đáng ghét, tôi bèn túm cái quần đập vào đầu nó ,kêu "méoo"
"ơ ư..gì đấy ? kêu gì đấy?" - Bằng 1 phản ứng đáng ngạc nhiên , Hạnh Nhi từ trong giấc ngủ từ từ hồi tỉnh.
Búp Bê đưa tay vò mái đầu hơi xù , miệng vừa ngáp vừa ngồi thẳng dậy , nhưng chắc vì ko đủ sức lực nên cựa quậy mãi vẫn chưa ngồi lên được.
"ôi ư ..ái ái..cái bụng nặng quá"
Ngẩn ngơ chuyển ánh mắt ngắm nghía cơ thể lõa lồ mũm mĩm trước mắt,lương tâm tôi đột nhiên kêu gào thảm thiết.
Không đúng , con mèo dễ thương trắng muốt trong mơ phải là hiện thân của Hạnh Nhi mới phải. Hạnh Nhi mới là người chi phối mọi quyết định của tôi !
Ngày hôm đó không nói 2 lời,tôi nhanh chóng bàn giao hết căn nhà lại cho Hạnh Nhi và Số Hưởng.
Thấy tôi tràn ngập quyết tâm ra đi,Búp Bê chỉ còn cách thở dài ,đơn giản nói "em không giữ được anh."
Tôi mặc quần áo chỉnh tề, xách hành lí bước vào thang máy, đột nhiên cửa phòng bật mở, mái đầu búp bê thập thò ló ra :
" nếu anh gặp được Má Nuôi nhất định sẽ về bên cạnh bà ấy. bỏ rơi bọn em, đúng không?"
Cửa thang máy đóng sập, không một ai trả lời câu hỏi vừa rồi.
o0o.
Trên chuyến bay từ Sài Gòn tới Hà Nội , tôi và Gái Hư ngồi cạnh nhau không tình nguyện.
Gái Hư với tay lấy nước hoa trong giỏ xách , xịt lên người :
"không ở nhà với Đẹp Mà Ngu nữa à?chắc cô nàng giờ đang chiễm chệ ở khách sạn nào đó nhỉ?"
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay - 2h chiều . khóe môi tự nhiên mỉm cười "giờ này đang tắm cho con mèo".
Ở cùng Hạnh Nhi một thời gian tôi đã nắm được thời gian biểu hàng ngày của nàng. Cả những thói quen trong cách ăn ngủ cũng tường tận. Thậm chí lúc nàng đói bụng tôi chỉ liếc qua là biết ngay.
Con người Hạnh Nhi trái ngược với Gái Hư, có sao biểu lộ ra vậy, chưa bao giờ giấu diếm được tôi. Đó cũng là nét đặc trưng khiến tôi ưa thích Búp Bê. Vậy cho nên mỗi lần nghe Gái Hư gọi nàng là Đẹp Mà Ngu hay Búp Bê Không Có Não thì tôi lại cảm thấy ko bằng lòng lắm.
"Anh sống cùng Hạnh Nhi như vợ chồng vậy không sợ mấy đứa em út khác bàn ra tán vào hả?anh thì dễ rồi, còn cái cô Đẹp Mà Ngu ấy thì sao ?" - Gái Hư lại tiếp tục giọng điệu chanh chua.
"ủa, trên đời có luật cấm Bố Mì và Gái Gọi ở cùng sao?nam thanh nữ tú gắn bó nhau, có chi lạ ?"
Gái Hư làm mặt thản nhiên "chỉ đang thay lời mấy cô kia thôi. tôi đâu có quan tâm"
Kì thực,lời cảnh báo vừa rồi của Gái Hư không phải không có lý. Nên biết Tắc Kè Bông tôi có hàng tá em út bu theo, nhưng bản thân luôn đặt ra nguyên tắc riêng,vì thế chưa bao giờ dẫn cô nào về nhà chung sống.
Hạnh Nhi lại là người có tính tự ái nghề nghiệp cao. Cô nàng vốn không ưa kiểu tiến thân dựa vào mối quan hệ với bố mì nên chuyện sống cùng nhau nàng là người khổ tâm nhất.
Chỉ là Búp Bê quyết tâm đạp lên dư luận dù cho những cô gái khác luôn đồn thổi rằng cô nàng bỏ bùa Tắc Kè Bông.
Nhắc tới Hạnh Nhi mới thấy thương thật thương. Cô gái này luôn muốn góp mặt trong mọi việc liên quan đến tôi.
Chẳng hạn khi dọn dẹp bài trí lại nhà cửa,Hạnh Nhi là người lên kế hoạch còn tôi đảm nhiệm vai trò khênh vác kiêm công nhân. Cô nàng luôn miệng nhiệt tình la "để em giúp anh ! để đó đi, để đó em làm cho." - nhưng thật ra tôi là người làm mọi chuyện.
Vào mỗi buổi tối , Hạnh Nhi thường hào hứng đề nghị tôi đi ăn tối với nàng ở những địa điểm khác nhau. Nhưng y như rằng đến giờ xuất phát nàng lại e thẹn "ơ, thôi anh ạ. Lúc chiều e lỡ tiêu hết tiền rồi."
Hạnh Nhi còn vạch ra kế hoạch làm việc hết năm nay sẽ mua tặng tôi chiếc xe máy mới. Nhưng tôi đoán ý định này rồi sẽ đổ vỡ. Đơn giản vì các cô gái điếm luôn gặp khó khăn trong việc quản lí chi tiêu.
Sống ở Sài Gòn một thời gian, cô nàng đã lên kế hoạch "tiêu pha và tích góp".Nhưng chưa biết có đem ứng dụng vào thực tiễn được hay không.
Thời gian bên nàng dù ngắn ngủi nhưng cũng thầm cảm ơn ông trời đã trao thêm 1 món quà quý giá vào tay tôi. Thế mà sáng hôm nay bước ra khỏi nhà tôi cũng không thèm hứa với nàng 1 câu nghiêm túc.
Còn nhớ ,Hạnh Nhi đã hỏi "nếu anh gặp được Má Nuôi nhất định sẽ về bên cạnh bà ấy. Bỏ rơi bọn em, đúng không?"
Câu hỏi này không có hồi đáp. Vì bản thân tôi cũng không biết trả lời thế nào.Nhưng tôi dám chắc , chỉ cần Má Nuôi nói 1 câu, tôi sẽ vứt bỏ tất cả để trở về bên bà. Chỉ cần 1 câu nói thôi !
Nhìn ra ngoài khung cửa sổ tròn, những dải mây dài vô tận cứ chạy mãi chạy mãi không có điểm dừng. Cảm giác được miền bắc đang gần kề, nội tâm tôi nhộn nhạo khó tả.
Một trong những lần hiếm hoi Tắc Kè Bông lo sợ !
Tôi sợ hiện thực tàn khốc rằng Má Nuôi đã cưới ông chồng uy nghiêm lẫm liệt nào đó , còn tôi đối diện với họ chỉ như 1 con chuột.
Tôi sợ hoàn cảnh nghề nghiệp hiện giờ của mình. Thuở nhỏ vốn dĩ vô dụng không ngờ đến năm 30 tuổi cũng chẳng khá hơn. Tôi biết giải trình thế nào về cái nghề của mình đây ? Ôi,nếu má biết sự thật chắc sẽ thất vọng ghê gớm, thậm chí là khinh bỉ.
Sau những suy nghĩ dằn vặt không lối thoát, mi mắt tôi dần dần khép chặt lại chìm vào giấc ngủ trong trạng thái lâng lâng.
Trong giấc ngủ này tôi lại nhìn thấy Má Nuôi, nhưng đây tuyệt không phải ác mộng !
______
Chương 16 : Đứa Bé Sinh Vào Rằm Tháng Bảy.
Tôi mơ thấy hình ảnh thân thuộc của Má Nuôi đang đứng nơi ngưỡng cửa cùng Bánh Đậu Ngọt.
Hơn 10 năm trôi qua, trên mặt tôi đã ít nhiều xuất hiện nếp nhăn ấy vậy mà Má Nuôi vẫn trẻ trung như thuở còn xuân sắc.
Đã bao nhiêu năm sau khi chia lìa,tôi khổ sở đợi chờ , ngày ngày đều mong ngóng có thể 1 lần được trông thấy Má Nuôi , dù là trong giấc mơ, để hỏi bà 1 câu nếu chục năm sau tôi mới quay về liệu bà có tha thứ cho tôi không.
Mỗi lần đêm xuống chìm vào giâc ngủ,tôi đều nhẩm câu hỏi này năm , sáu lượt lại còn tập trung hồi tưởng gương mặt má nuôi để trong mơ có thể nhìn thấy giống hệt. Nhưng đáng buồn thay tôi chưa bao giờ nhận rõ diện mạo bà ấy.
Cho đến ngày hôm nay, trên chuyến bay ra Hà Nội cuối cùng mọi nỗ lực của tôi đã được đền đáp.
Quang cảnh trong mơ hệt như thời niên thiếu cách đây hơn chục năm. Trở về quãng thời gian Bánh Đậu Ngọt đã được sinh ra. Lúc này bên tai tôi còn nghe rõ mồn một giai điệu bài hát Mẹ yêu con do nghệ sĩ nhân dân Thu Hiền trình bày. Má Nuôi rất thích nghe bài hát này.
Lúc Má Nuôi thai nghén Bánh Đậu Ngọt cực kì gian khó. Khi sinh ra má cơ hồ ngất lên ngất xuống biết bao lần. Miệng Má thều thào thanh âm gì đó nghe không rõ, nhưng tôi đoán bà đang gọi tên người cha của Bánh Đậu Ngọt.
Khoảnh khắc đứa con rứt ruột đẻ ra chào đời , Má Nuôi khóc không thành tiếng. Chỉ kịp nghe hộ sinh thốt lên "là con gái" rồi lịm đi lúc nào không hay.
Hôm đó trăng tròn vành vạnh rõ ràng là ngày rằm âm lịch tháng 7.
Tục xưa truyền rằng đứa bé sinh ra vào ngày âm tháng âm đẹp đẽ hơn người, khí chất cao vời , thông minh tài giỏi ngàn người có một. Nhưng ngặt nỗi trúng vào quỷ tiết nên mang mệnh chết yểu , cơ thể bệnh tật yếu đuối, rất khó nuôi dưỡng.
Má Nuôi và tôi vốn không mấy tin vào chuyện quỷ thần, được bé gái kháu khính mừng hơn bắt được vàng. Chỉ một mình mẹ tôi ngấm ngầm thở dài
"e con bé sau này không chết yểu cũng là loại hồng nhan bạc phận".
Má Nuôi vừa sanh em bé, chẳng hiểu sao trong bụng thèm ăn bánh ngọt nhân đậu , bèn sai tôi ra phố mua ít bánh về nhâm nhi. Đến khi tôi trở về thì em bé đã có tên.
Những đứa trẻ khác trong khu phố được nuôi dạy khá thoải mái, chỉ riêng Bánh Đậu Ngọt do thể chất yếu ớt nên ăn uống ngủ nghỉ đều vô cùng nghiêm ngặt. Trẻ con nhà người ta tự do lăn , trườn , bò rồi biết đi còn bánh Đậu Ngọt được đội ngũ 3 người thay phiên túc trực , nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Không biết có phải do mệnh yểu hay không mà cứ mỗi khi chiều tà , mặt trời vừa khuất nửa bóng thì cả người Bánh Đậu Ngọt nóng ran như sốt, khi tắm cho bé chỉ cần hơi nhiều nước 1 chút sẽ đổ bệnh, đi ngoài đường gió lùa gắt 1 chút liền cảm lạnh.
Phải đợi đến khi con bé bước vào lớp 1 thể chất mới ngày 1 tốt hơn. Quãng thời gian trước đó có thể dùng từ "trầy vi tróc vảy" để hinh dung.
Khi Bánh Đậu Ngọt lên 6 tuổi ngoài ngôi nhà thân thuộc và bán kính 2 căn nhà bên cạnh nó chưa từng được tự ý đi đến nơi nào xa hơn. Quãng thời gian này Má Nuôi có 1 số việc quan trọng thường xuyên vắng nhà, mẹ tôi cũng trở về Đà nẵng rồi bặt vô âm tín.
Mùa đông Hà Nội chỉ còn mình tôi và Bánh Đậu Ngọt bầu bạn bên nhau. Giờ đây ngoảnh đầu nhìn lại vẫn còn cảm thấy rét căm tận tim.
Má Nuôi ủy quyền cho tôi chăm nom em. Con bé là sinh mệnh của Má Nuôi, Má biết thừa tôi quyết không để xảy ra sơ suất nào. Nhưng Má không lường được tôi rất giỏi giữ sĩ diện, bề ngoài luôn ngoan ngoãn vâng lời mà sau lưng lại giỏi làm chuyện càn khuấy.
Bánh Đậu Ngọt rất ngưỡng mộ tôi !
Bởi vì tuổi thơ con bé thiếu sự hoạt bát vui vẻ nên không biết bao nhiêu lần tôi đã tự nhủ sẽ bù đắp cho nó. Chờ khi lệnh trên ban xuống ,Má Nuôi vắng nhà, tôi liền dẫn Bánh Đậu Ngọt đi cùng đường khắp phố vui chơi thỏa thích.
Tôi không ngần ngại cho nó ăn những món ăn lề đường mà từ trước đến nay chưa có dịp nếm qua. Con bé thích nhất cá viên chiên và kem ốc quế. 2 anh em ngồi bên đường nhấm nháp, tôi đưa 1 tay xoa đầu nó hiền từ :
"Từ hôm nay trở đi,anh cả có 3 xiên cá em sẽ được ăn 2 xiên. Anh cả mua 3 que kem, em cũng được chia phần 2 que."
Bánh Đậu Ngọt vỗ tay nhiệt liệt ,hồn nhiên đánh đổ hết số thức ăn vừa mua.
Mùa đông năm đó thật lạnh, thật lạnh !
Những đứa trẻ sinh ra vào rằm âm lịch thường "đẹp có nét" ngay từ khi còn rất nhỏ.
Điều dị đoan này dĩ nhiên cũng ứng với Bánh Đậu Ngọt. Con bé sớm có cái mũi thẳng tắp và hai hàng lông mày như vẽ từ khi mới lọt lòng mẹ , lại cộng thêm con mắt tròn ướt át, tôi hồ nghi nó là giống yêu tinh gì đó hóa thành chứ chẳng phải dân thường.
Khi nó đi , khi nó chạy nhảy vui đùa, 2 má phụng phịu phúng phích nhìn rất thích , điểm lên đó mái tóc đen hơi xoăn . Con bé xứng đáng với tất cả những mỹ từ ca thán.
Khi ấy , tên tuổi Má Nuôi rất được người ta cả nể.xung quanh khu phố hoặc thậm chí là trường học chỉ cần xướng tên Má Nuôi, tức thì người lớn đều đem lòng ưa thich ,còn trẻ nhỏ thì trầm trồ thán phục. Suốt mấy năm liền , anh em tôi dẫn dắt nhau ăn chơi quậy phá . Trong đám bạn cùng lứa ,nghiễm nhiên đứng thứ nhất, không có ai sánh bằng.
Tuy Bánh Đậu Ngọt bị tôi vô tình làm hư. Nhưng cũng may trong quãng thời gian dại dột chúng tôi chưa hề gây ra chuyện gì to tát. Lỗi lầm có đôi khi bị Má Nuôi biết được , trách phạt vài câu rồi đâu lại vào đấy.
Tính cách anh em tôi khi đó khó tránh khỏi nét ngây thơ, kiêu ngạo, hoàn toàn không sánh được với bộ dạng trầm tĩnh hiện giờ.
Sống cùng 1 nhà vui vẻ thoải mái cùng Má Nuôi và Bánh Đậu Ngọt chính là kỉ niệm ngọt ngào tươi đẹp nhất trong quá khứ , cũng là thứ tương lai tôi mong muốn nhất chỉ tiếc không thể thành hiện thực.
Khi xưa cứ sau mỗi buổi học tôi lại co chân co cẳng đạp xe thục mạng về nhà cho kịp phụ nấu bữa tối cùng má nuôi. Mười lần như chục bà đều nói "để đó má lo cho, con đi học về mệt rồi nghỉ ngơi tắm rửa đi. coi mồ hôi mồ kê kìa"
Miệng thở hổn hển mà lòng tôi ấm lạ bởi những câu quan hoài kiểu như vậy.
Má Nuôi nhiều lần nghĩ đến việc thuê người giúp việc, nhưng tôi viện đủ lí do bác bỏ suy nghĩ đó. Bởi trong thâm tâm tôi chỉ muốn mãi mãi tất bật thu vén nhà cửa cùng Má mà thôi.
Tổ ấm nhỏ nhắn xinh xắn của gia đình tôi gồm 3 thành viên bên nhau tận hưởng tháng ngày hạnh phúc. Dường như tôi đã đóng một nửa vai trò làm bố.
Cũng phải nói thêm , trong thời gian Bánh Đậu Ngọt bước chân vào mẫu giáo rồi đến lớp 1 thì tôi cũng chỉ mới bước chân vào cấp 3 (nghỉ học giữa chừng khi chuyển ra hà nội)
Ngày đầu tiên bước vào năm học mới , Má Nuôi tự tay giúp tôi chỉnh sửa quần áo ngay ngắn và khoác thêm bên ngoài 1 chiếc áo lạnh. Má ân cần dặn dò
"trong balo có sữa và bánh khi nào đói nhớ lấy ra ăn. Hôm nay cô giáo dặn chuẩn bị vở sách gì con phải nói với Má nhé,chiều nay Má sẽ bao vở cho con."
Tôi trịnh trọng gật đầu "con lớn rồi mà má"
"ừ, má biết rồi. ngày đầu tiên đi học .chúc con trai may mắn"
Nói rồi dịu dàng nựng má tôi 1 cái. Nhưng dường như chợt nhận ra mình còn rất trẻ , bản thân tôi lại là 1 cậu thiếu niên ngời ngời sức sống thế là Má bối rối rụt tay lại.
Bánh Đậu Ngọt im lặng ở bên cạnh nắm chặt gấu quần tôi. Lúc này nó không hiểu nhiều chuyện nhưng biết sáng nào tôi cũng phải ra ngoài thành thử trong lòng không nỡ rời xa.
Tôi bèn bế nó lên ôm ngang người, thơm vào bên má bầu bĩnh
"anh cả đi nha. Bánh Đậu vào phòng ngủ tiếp được rồi đó"
Tội nghiệp đứa nhỏ,vừa tờ mờ sáng đã nằng nặc đòi dậy sớm tiễn tôi.
Tôi và Má Nuôi có nói thế nào nó vẫn một mực ôm cứng lấy tôi nhất quyết không buông. Phải đợi đến khi tôi lập lời hứa , à không, là lời thề sẽ về nhà vào buổi trưa, Bánh Đậu Ngọt mới đồng ý hợp tác.
Nhìn ra ngoài cửa , trời đã hửng sáng, thời tiết lúc đó thật là lạnh.
Khung cảnh vắng lặng đến độ tôi có thể nghe rõ mồn một tiếng bòng đèn điện kêu khẽ "ò ò" và nhịp thở của 2 con người đứng ngay ngưỡng cửa.
__________
Chương 17 : Yêu Người Không Nên Yêu.
Tình cảm thiêng liêng là thứ xuất phát từ nội tâm và không thể bị chi phối bởi tình dục,quyền lực hay tiền tài.
Tôi nghĩ thứ tình cảm đó đến với mình trước tiên qua những rung động đầu đời, chỉ là những rung động này lại đến với 1 người đáng lẽ không nên đến.
Nhớ rất rõ đó là năm cuối cấp , khi mà tôi đã quen thuộc với Hà Nội và những nhóm bạn quậy phá. Tuổi trẻ bồng bột thiếu suy nghĩ , chuyện gây gổ đánh nhau hay sử dụng bia rượu chất kích thích là khó tránh khỏi.
Ở trường học tôi là 1 thằng khá có tiếng lại lớn tuổi nhất nên nghiễm nhiên trở thành đầu sỏ, chúng tôi thường ăn nhậu ở các quán vỉa hè, ngay tại khu vực khá phức tạp.
Trên bàn nhậu lời qua tiếng lại gây gổ là chuyện thường tình . Ấy vậy nên có 1 đêm sự việc phát sinh ngoài ý muốn. Đám bạn tôi đụng độ với 1 băng nhóm khác, đánh nhau đến đổ máu toạc đầu.
Bình thường mỗi khi có công an đến dẹp tôi đều tẩu thoát an toàn nhưng hôm đó lại lỡ uống rượu quá chén, say đến mức không chạy nổi.Kết cục là tôi bị công an còng tay giải lên phường.
Vừa vào đến cửa suýt thì bị 2 bạt tai cắm mặt , may mà tôi nhanh trí vội vàng la "cháu có người thân ở trong ngành!"
Thế là các anh công an tạm hoãn "thi hành án" để chờ xác minh thực hư.
Lát sau một chú tóc hoa râm đeo quân hàm thiếu tá bước vào hỏi :
"là con cháu nhà đó phải không?"
"vâng- mới bắt được trên đường hồng hà."- người khác đáp.
"đám con cháu của nhà này bao nhiêu là phiền phức ! lúc thì gây rối trật tự , lúc thì chém người , toàn mấy đứa cháu hỗn láo!"
Anh trực ban đắn đo nói khẽ : "hình như thằng này không phải bà con với cái đám hay bị túm trước đây đâu chú ạ."
Chú thiếu tá giật mình nhìn tôi chằm chằm :
"ừ, tao nhớ trong nhà đó không có đứa nào giống thằng này cả. vậy thì chả lẽ nó ở bên nhà bà..." - ông ta nói đến đây bỗng im bặt.
Cả phòng ban cùng lúc hướng ánh mắt về phía tôi.
......
Buổi tối hôm ấy thật là nặng nề , Má Nuôi đến tận nơi chuộc tôi về. bước vào cửa nhà không ngờ chỉ đơn giản nói "Tắm rửa đi, má làm nước chanh cho con."
Đến nay nghĩ lại vẫn còn cảm thấy rùng mình. Chẳng thà Má Nuôi cứ đánh cứ chửi , đằng này chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ rồi dễ dàng bỏ qua tất cả.
Ánh mắt đó cả đời tôi không bao giờ quên. Tôi chỉ bắt gặp cái nhìn đó một lần nữa khi đối diện Vợ Lớn về sau này.
Chỉ biết , người phụ nữ 1 con ấy đã thất vọng về tôi ghê gớm.
Tôi mệt mỏi tùy tiện để dòng nước ấm trôi qua cơ thể, rửa đi những vết thương còn rướm máu. Mỗi lần đi đánh nhau, về nhà bao giờ tôi cũng trốn vào phòng tắm đầu tiên để gột sạch tàn tích trên người.
Khi tôi vừa lấy lại tỉnh táo bước ra , Má Nuôi đã chờ sẵn bên ngoài. bà ngồi bên bàn ăn với bông băng, miếng dán gọn gàng trong tay.
Ban nãy Má nuôi hẳn đang yên giấc , nghe được điện thoại liền hấp tấp khoác áo ngoài vào rồi cứ thế đi luôn. trời lạnh thế này, chắc Má đã chịu nhiều vất vả.
Tôi run rẩy tiến tới bên Má cắn răng nói "con xin lỗi."
Má Nuôi nhìn tôi hồi lâu không nói gì, đột nhiên đưa tay đánh tôi mấy cái thật đau , đánh cả vào vết thương nhức nhối không chịu được - "thằng nhóc này,thằng nhóc này,sao con lại uống rượu ? còn đánh nhau là sao hả? nếu có chuyện gì xảy ra thì má biết làm sao ?"
Thằng tay phát tiết 1 chặp , lúc bấy giờ Má mới chịu băng bó chăm sóc cho tôi. Phải công nhận Má mát tay, bàn tay mảnh thảnh của Má chạm vào chỗ nào , chỗ ấy săn dịu lại như có phép màu.
Đối diện thanh niên tuổi lớn để ngực trần , ban đầu động tác của Má còn rụt rè, một lát sau dần dà mạnh dạn hơn.
Bà ấy làm khéo đến mức,băng dán trên tay tôi để cả tuần liền cũng tiếc nuối chẳng muốn lột ra.
Vì đang nửa ngồi nửa quỳ để Má băng bó vết thương trên vai nên tôi có thể từ vị trí này ngước lên nhìn thẳng vào gương mặt bà.
Má Nuôi đẹp lắm , vô cùng đẹp và trẻ trung hơn cái tuổi 30 nhiều.
Bà ấy là mẫu phụ nữ hà thành chuẩn mực trong từng cử chỉ lời ăn tiếng nói lẫn đường nét cơ thể.
Chẳng trách lần đầu gặp mặt, một thằng nhóc vừa dậy thì có thể xao xuyến đến vậy.
Bất chợt trong lúc lén lút ngắm Má Nuôi, Má cũng nhìn lại tôi,xoáy sâu vào tận đáy mắt. Tim tôi thoắt cái nhảy tung khỏi ***g ngực, lập tức quay đầu sang phía khác , mặt mày đỏ bừng như gấc.
Bàn tay Má mát lạnh vô tình chạm vào trước ngực tôi,tức thì rụt ngay trở lại.
"à hèm, được rồi đó má , con thấy má buồn ngủ lắm rồi,má nghỉ sớm đi"
"ừ ừ , con cũng vào phòng đi" - Má Nuôi bối rối đáp rồi đứng bật dậy tìm hướng về phòng ngủ.
......
Bà cứ thế đi một mạch ,dáng người thẳng thớm nhưng nội tâm lại say mòng.
"má ơi,phòng ngủ ở bên này mà"
"à,bên này bên này..."
Đây không phải lần đầu tiên Má Nuôi và tôi có những va chạm về thể xác lẫn xúc cảm trong suốt ngần ấy năm sống cùng nhau.
Ngẫm lại sự tình lúc đó cũng chỉ biết than ngắn thở dài. Ôi, Thanh niên đang tuổi thanh xuân ,phụ nữ một con góa chồng, ở cùng 1 nhà khó tránh khỏi rung động cho dù người đó có là Má Nuôi.
Nhưng Má Nuôi thì mặc Má Nuôi, chỉ trách ông trời se duyên thế nào lại để tôi trót thương bà.
Nếu không sớm cắt đứt sợi tơ tình đang hình thành giữa tôi và Má Nuôi, tôi e một ngày nào đó mình sẽ làm nên tội.
______
mục hay: truyen sex|truyen loan luan
truyen nguoi lontruyen sex 2015