watch sexy videos at nza-vids!
Về trang chủ: Truyện Sex 2016
Ly cafe còn chưa uống hết, cái loa phòng giáo vụ đã vang lên tiếng lão giáo vụ già khôn- hơn- nghiện. Lão này tên Bảo, người gốc Bắc, nói giọng nửa Nam nửa Bắc trọ trẹ, nhưng sao lúc đó tôi nghe chất giọng lão cứ du dương như tiên nhạc:
- Mời học viên Long C8 lên phòng giáo vụ gấp!
Ở trong trại, tên học viên thường được gọi kèm với tên phòng cho đỡ trùng tên. C8 là tên phòng của tôi, trại nhiều đứa tên Long như gọi Long C8 là không lẫn đi đâu được. Con nhỏ ngơ ngác nhìn tôi:
- Ủa sao ông thầy kêu anh lên chi vậy?
Tôi gãi đầu.
- Chắc ổng kêu lên hoàn thành nốt cái báo tường đó em. 20/11 tới nơi rồi. Lát em lên luôn đi, phụ anh mấy thứ nha!
- Dạ được mà. Em ngồi xíu lát em lên liền. Ủa mà sao mặt anh cười gian quá vậy?
Tôi không thèm trả lời con nhỏ, lon ton lên phòng giáo vụ. Con nhỏ này là thứ gì đâu mà tinh quá xá!
Bước vô phòng, đã thấy cha giáo vụ già ngồi vắt chân lên ghế coi tivi. Phòng giáo vụ chia ra làm 2, phía trong là phòng làm việc - gồm 1 cái bàn dài, vài cái tủ và đám ghế. Phía bên ngoài là nơi giáo vụ tiếp khách, có một bộ bàn ghế và đồ uống nước, thêm một cái tivi. 2 phòng được ngăn bởi một bức tường, một cái cửa ra vào nằm một góc. Tôi liếc sơ qua địa thế một chút - coi bộ ông thầy già của mình cũng có ý tứ dữ nha. Lão ngồi ngay ngoài khác gì bảo kê, tôi và con nhỏ vô trong phòng làm việc có thể khỏi lo ai đẩy cửa bước vào vì còn có lão canh chừng. Trong lòng thấy cảm động hết sức, chạy qua tính ôm lão một cái, thấy mặt lão quỷ già hiện ra một tia nham hiểm:
- Ráng mà làm cho tốt nha Long.
Cũng không hiểu ý lão nói về vụ gì? Làm báo hay làm tình, thôi thì cứ ráng làm tốt cả 2 để khỏi phụ lòng trong đợi của ông thầy.
Tôi dạ một tiếng gọn lỏn, bước vô phòng. Trên mặt bàn làm việc, đống báo tường vẫn nằm bừa bộn. Tôi vớ tay lấy cây viết chì, tính vẽ gì đó mà sao cái tay không chịu nghe tôi điều khiển hết trơn. Vẽ cái gì cũng muốn ra cái hình tròn tròn như ... cái dzú! Tôi phát nản, bỏ cây bút đánh cạch xuống bàn, ngửa người ra sau ghê, trong đầu lùng bùng nguyên mớ suy nghĩ xấu xa.
Mà con nhỏ bộ đi ngủ hay sao mà lâu lắc quá xá. Thiệt tình mới chỉ có 10 phút trôi qua nhưng tôi thấy như mấy tiếng đồng hồ vậy. Tác động của ức chế sinh lý mạnh thiệt, thay đổi cả tốc độ của thời gian trôi. Đúng lúc tôi đang muốn chui xuống kiếm con nhỏ thì tiếng cửa phòng mở một tiếng: "Cạch". Cái giọng con nhỏ ỏn ẻn vang lên:
- Dạ em chào thầy!
Tim tôi bỗng đập rộn ràng một chặp. Lại nghe lão thầy cất giọng tỉnh bơ:
- Ừ, em tới rồi thì vô phụ Long một tay đi!
Một tay cái đầu lão, ít ra phải 2 tay, cộng thêm cả miệng và một số thứ nữa. Tôi tính la lên với lão như vậy thì mùi Hermes Kelly của con nhỏ đã túa vô đầy phòng. Tôi ngẩn cả người - thứ mùi hương này có sức quyến rũ đàn ông tới chết người, đặc biệt khi xức nó lại là một con nhỏ có thể khiến đàn ông đã chết rồi có thể hồi sinh như con nhỏ Mỹ Anh. Mà con nhỏ cũng kỳ, đi làm báo tường có cần phải xịt nước hoa nhiều dữ vậy không?
Con nhỏ Mỹ Anh lanh hơn tuổi đời của nó xa lắc xa lơ. Nhìn phòng giáo vụ vắng tanh, nó dòm tới dòm lui, cái mặt nghi ngờ thấy rõ. Thấy tôi đang ngồi ườn ra trên ghế, bên trong phòng làm việc còn có mình tôi với nhỏ, nó liếc tôi một cái rát rạt:
- Anh bày ra vụ này, đúng không?
Con nhỏ kề sát tai tôi thì thào. Tôi kéo đầu con nhỏ vào sát miệng mình, bắt chước con nhỏ cũng thì thào vô tai nó:
- Đúng rồi đó, sao em biết hay vậy!
Mặt con nhỏ đỏ bừng bừng. Nó làm mặt nghiêm, kéo cái ghế ngồi sát cạnh tôi, vơ lấy cây chì ấn vô tay tôi:
- Không làm bậy bạ à nha, thầy đang ở ngoài đó. Anh vẽ đi, em ngồi kế anh được rồi!
Được là được thế nào? Con nhỏ giỡn dai ghê. Công sức của tôi cả tuần lễ không lẽ đánh đổi lãng xẹt vậy sao? Tôi lim dim mắt, quơ tay ôm con nhỏ vô lòng. Con nhỏ im re, ngả đầu vô ngực tôi. Cái thứ hành động mà đôi tình nhân nào cũng dễ dàng có được, nhưng mãi tới giờ này tôi và nhỏ mới có cơ hội để làm. Người con nhỏ mềm như bông, ấm áp. Cái đầu nó chúi vô ngực tôi, mùi nước hoa Hermes Kelly bay ra nhẹ nhàng từ phía trong áo ngực. Con nhỏ có thói quen xức thứ nước hoa có mùi chết người đó vô ngay ngực áo - tôi đọc báo thấy nói đàn bà ưa xức nước hoa vô ngực chứng tỏ ham muốn rất cao. Tôi không tin ba cái thứ báo chí lá cải lắm, nhưng lúc đó thực sự tôi luôn cầu mong nó đúng.
Tay con nhỏ nắm lấy tay tôi nhè nhẹ. Đôi mắt nhỏ ngước lên nhìn tôi dịu dàng hết sức. Giờ thì không một con quỷ bảo vệ nào có thể ngăn tôi hôn nhỏ. Đôi môi con nhỏ mềm thật mềm, thoang thoảng một thứ mùi son YSL nhè nhẹ. Tôi cắn nhẹ vô môi con nhỏ, thấy nó khẽ cười hích hích, rồi chồm lên cắn lại tôi. Thứ dữ à nha. Tôi thấy trong người mình nóng như có lửa, kéo con nhỏ đứng dậy, ôm thật chặt. Tay con nhỏ choàng qua lưng tôi, mặt tựa lên vai tôi, thì thào:
- Giống như trong mơ, anh ha!
Con nhỏ lãng mạn ghê. Nhưng tôi cũng đang thấy vậy. Cái thứ cảm giác riêng tư tuyệt vời này chỉ có ở trong những giấc mơ. Những nụ hôn, những cái ôm không cần sợ sệt. Một thứ không gian lãng mạn và tuyệt đối yên tĩnh, trừ tiếng tivi rè rè vọng vào từ phía ngoài phòng khách. Nhưng tôi chẳng nghe thấy gì hết. Con nhỏ chắc cũng chẳng nghe thấy gì hết. Tôi và nhỏ chỉ nghe thấy tiếng đập của trái tim nhau, vọng ra từ phía 2 bộ ngực đang ép vào nhau sát rạt.
Người con nhỏ đẹp. Nó bận ba cái đồ trại nhìn đã muốn nín thở, đừng nói tới ba cái đồ hàng hiệu. Ngực con nhỏ không lớn lắm, nhưng mềm thiệt mềm. Tôi nghe cái thứ mềm mại như bông đó áp vô ngực mình mà thấy trong lòng ấm áp. Trong khoảnh khắc ấy, những ý nghĩ xấu xa, đòi hỏi dường như đi đâu mất sạch. Tôi chỉ cần được ôm con nhỏ như vậy, cho tới suốt cuộc đời...
Nhưng đó là tôi nghĩ vậy, còn thằng nhỏ có chịu nghe không lại là chuyện khác. Thứ quần áo trại tụi tôi mặc làm bằng vải mỏng, dày cỡ vải áo sơ mi. Thằng em của tôi khi hứng có thể đội nguyên cả cái quần jean dày cui, nói chi ba cái vụ quần áo vải mỏng lẻ tẻ. Thấy mặt con nhỏ sượng trân, cái tay tính đẩy tôi ra nhưng không được. Chân con nhỏ khép chặt lại, miệng la:
- Anh làm gì kì quá đi!
Tôi mặc kệ nhỏ la, ôm chặt lấy nhỏ không chịu buông. Đôi tay đưa dần về phía mông con nhỏ. Mông con nhỏ đẹp bá cháy luôn, bình thường khi nó mặc đồ trại, cái thứ vải mỏng manh che không nổi mấy đường cong chết người, đám dê xồm nhìn mà muốn xịt máu mũi tùm lum. Tôi mặc dù là bồ con nhỏ thiệt, nhưng để chạm vào một cách đường hoàng và không vụng trộm, đây cũng là lần đầu tiên. Tay tôi sờ mông nhỏ qua một lớp vải mỏng tang, thấy cả người con nhỏ cũng đang run rẩy dữ. Tay nó xiết chặt thêm vào lưng tôi, cái thân dưới mặc kệ con cu cứng ngắc đang dựng đứng, áp mạnh vô người tôi. Tôi lờ mờ cảm thấy cái mu con nhỏ nóng ran đang áp vô đầu thằng nhỏ như vỗ về, an ủi.
Tôi thấy trong người nóng quá xá, tính cởi bớt đồ ra cho đỡ nực. Phòng giáo vụ gì đâu hổng có máy lạnh gì hết trơn, trường trại gì kì cục. Nhưng con nhỏ không có chịu. Nó ôm tôi chặt hơn, thì thầm:
- Vậy thôi được rồi mà anh. Em hổng có tiếc anh đâu, nhưng mà em ngại!
Tôi nghe con nhỏ nói vậy mà lòng nhũn lại. Thứ vẻ mặt van nài của con nhỏ có thể làm sắt đá cũng phải tan. Thấy tôi xuôi xị bỏ áo xuống nhưng cái mặt làm như đưa đám, con nhỏ cười khì một cái, chu mỏ hôn vô môi tôi. Cái tay con nhỏ bất giác buông lỏng khỏi lưng tôi, chui tọt vô trong cái quần dài. Quần trại không có khóa kéo hay cúc gì hết trơn, chỉ có độc một sợi dây thun như kiểu mấy cái quần ngủ ở nhà. Cái câu: Nhanh như điện, tiện như quần thun chắc cũng từ đây mà ra cả.
Con nhỏ thò tay vô trong quần tôi, nguyên cái thân hình tôi như bị điện giật. Mặt tôi dại đi, mắt nhắm nghiền, từng dây thần kinh căng ra theo từng động tác của con nhỏ. Chỉ thấy cái tay con nhỏ luồn từ hông tôi, bò chậm chậm xuống cái quần lót (cũng quần trại nốt), chui vô trong. Đám lông của tôi nếu có cơ bắp bên trong dám cũng dựng lên hết lắm. Tôi nghe gai gai người, rùng mình một cái khi cái tay mềm mại, ấm sực của nhỏ chui vô đám lông rậm rì. Nhỏ cũng có vẻ mất bình tĩnh, gối đầu lên vai tôi thở mạnh. Chỉ thấy thằng nhỏ giật nhẹ một cái khi tay con nhỏ chạm khẽ vào, rồi cương lên như thể muốn nứt ra thành từng mảnh nhỏ. Con nhỏ từ từ thả lỏng ngón tay, cầm nguyên lấy con cu của tôi, mân mê nhè nhẹ.
Tôi phải kìm lắm để không rên lên một tiếng thật to. Tay tôi cũng từ từ kéo quần nhỏ ra, chui chậm rãi vào. Tôi thích cái thứ cảm giác lần đầu tiên khám phá cơ thể đàn bà theo một cách từ tốn và từng chút một. Chỉ thấy con nhỏ cũng rùng mình khe khẽ khi ngón tay của tôi chậm rãi lách vào bên trong quần lót, vuốt nhẹ nhàng lên đám da mông láng o. Mông nhỏ khẽ cong lên, từ cái miệng xinh xắn phát ra một thứ âm thanh mê hoặc nhỏ xíu: ư ...ư..
Cái tay con nhỏ cầm vô con cu tôi mạnh hơn, xóc nhè nhẹ. Tôi ôm chặt nhỏ hơn, ghì sát vào lòng. Tay tôi cũng chui vô sâu thiệt sâu, ôm trọn lấy cặp mông con nhỏ. Bự quá trời bự luôn - đôi tay báo cáo về. Thứ cảm giác được ve vuốt mông con nhỏ khiến người tôi như bốc hỏa. Tôi đưa tay chà nhẹ nhẹ lên khe mông con nhỏ, cảm nhận cơ thể nó đang khẽ rung lên từng đợt. Tôi thọc tay sâu hơn, hai chân con nhỏ cũng bất giác dạng ra.
Ủa mà sao đôi tay tôi có cảm giác hẫng hụt ghê? Tôi đang chuẩn bị sẵn tâm lý chạm tay vào đám lông rậm rì ở nơi đũng quần con nhỏ, nhưng đôi tay tôi báo về: không có vật thể nào dạng sợi màu đen, có tính ma sát cao hết trơn hết trọi. Tôi hơi ngỡ ngàng, ngón tay khẽ vuốt lên, chỉ thấy ấm sực, ẩm ướt và trơn láng. Con nhỏ gục hẳn đầu vô vai tôi như ngượng nghịu. Ặc ặc, con nhỏ vô mao sao?
Hèn chi da dẻ nó láng o, lông tay lông chân một cọng cũng không có nốt! Chỗ đó của nhỏ cũng láng o như trẻ con, cái mu múp rụp, nhờn đầy nước. Cả đời tôi chưa khi nào gặp một con bướm trần trụi và ngộ nghĩnh vậy nha. Tôi khẽ đẩy nhỏ ra, kêu nhẹ:
- Cho anh coi đi, anh chưa thấy cái nào như vầy cả!
Con nhỏ líu ríu lấy tay che lên khuôn mặt đỏ ửng, dậm dậm chân:
- Không cho anh coi đâu!
- E hèm!
Tiếng hắng giọng của lão quỷ bên ngoài làm tôi và con nhỏ giật bắn cả người. Con nhỏ nhanh như chớp kéo phăng cái quần lên, mặt tái nhợt đi. Tôi cũng đứng dậy thẳng băng, mặc con cu vẫn đang đội nguyên cái quần trại như cột chống trời, tim đập rộn ràng. Tôi muốn chửi &(*^%%$(( nhà lão quỷ, đang ngon trớn tự dưng hắng giọng làm chi vậy trời? Mà hắng giọng xong lại ngồi im tại chỗ xem tivi tiếp mới dễ quê!
Tôi nhìn cái nét mặt tái nhợt của con nhỏ mà thấy thương quá đỗi. Con nhỏ nhìn bộ dạng tội nghiệp, mắt ươn ướt ngó tôi:
- Em sợ!
Thiệt tình không có lời nào miêu tả cái tình trạng ấy chính xác hơn 2 câu Kiều:
"Đang hay thì đứt dây đàn
Đang cơn buồn ! thì nàng tới chơi"
Lòng hận không thể bay vô bóp cổ lão già dịch kia, nhưng nhìn ánh mắt ướt rượt của con nhỏ, lòng tôi lại nhũn lại. Con nhỏ có cái dáng điệu khiến người ta luôn muốn ôm vào lòng để chở che. Con mắt nó vẫn còn nguyên sự sợ hãi, cái mặt vẫn nhợt nhạt sau tiếng "E hèm" chết tiệt của lão quỷ ho lao. Tôi đứng che trước mặt nhỏ, cái tay vuốt nhẹ lên má nó:
- Được rồi, được rồi mà em.
Có điều, lòng tôi nhũn nhưng thằng nhỏ không có nhũn. Khát vọng cháy bỏng trong lòng nó cả tháng trời chưa được giải tỏa khiến nó vẫn dựng thẳng tắp, như thể phản đối những lời tôi vừa nói. Con nhỏ ngồi trên ghế, ôm lấy bụng tôi hồi lâu, có vẻ như lấy lại bình tĩnh. Nó ngoảnh mặt lại, thấy nguyên đám lùng nhùng vẫn đang biểu tình trong quần dài của tôi, phì ra cười một tiếng khe khẽ:
- Cái đồ hư nè!
Con nhỏ bặm môi, lấy tay vỗ nhẹ lên đầu thằng nhỏ. Trời đất ơi, nó phạt kiểu này chắc phản tác dụng quá. Thằng nhỏ đang hư cỡ học sinh cá biệt, sau cái vụ phạt của con nhỏ vụt phát biến thành du côn có cỡ như lão Ngọc luôn. Con nhỏ nhìn cái mặt nhăn nhó của tôi, chắc cũng thấy tội nghiệp. Ở với mấy con beo quỷ suốt ngày nói chuyện dâm dục kia, hẳn nó cũng hiểu nhu cầu và khát khao của cánh đàn ông chúng tôi chứ bộ. Thấy con nhỏ đỏ mặt lên, kéo áo tôi:
- Anh coi chừng ông Bảo nghen!
Tôi gật gật đầu mà chưa biết con nhỏ tính làm gì. Không lẽ múa thoát y sao? Đừng nói có vụ ngon ăn vậy sắp diễn ra nha. Thấy tôi ngoảnh mặt qua phía cửa, con nhỏ chầm chậm cúi cái đầu xuống. Cái tay nó kéo tuột quần tôi xuống, cái đầu lúi húi mò vô trỏng. Thằng nhỏ hào hứng quá trời, cứng ngắc ngỏng đầu ra đón nhỏ. Con nhỏ cầm tay vô nó giựt giựt, ngước mắt lên nhìn tôi, cười chúm chím:
- Sao của anh bự quá trời bự vầy nè! (đoạn này tôi tường thuật y chang lời nhỏ chứ không có nổ đâu nha)
Tôi lại được một phen âm thầm sung sướng.
- Có vừa miệng em không đó Mỹ Anh?
Con nhỏ nguýt dài cả cây số:
- Hứ, anh toàn nghĩ tầm bậy! Em chỉ coi thôi chứ bộ!
Tôi muốn xỉu à nha. Ở đâu ra thứ đàn bà móc cu đàn ông ra, cúi đầu xuống rồi kêu "Em chỉ coi thôi" vậy. Đang phân vân không hiểu con nhỏ có cận cỡ 10 đi ốp không mà phải cúi sát dữ vậy để coi, đã nghe cái đầu cu ấm sực. Con nhỏ đang kề sát cặp môi vô đầu thằng nhỏ, mơn trớn. Tính đẩy con nhỏ ra, kéo quần lên cho nó quê độ luôn nhưng ... sướng quá, tôi làm không có nổi. Chỉ thấy cái lưỡi con nhỏ liếm liếm vòng vòng quanh đầu thằng nhỏ, tay nó mò xuống dưới cầm 2 viên bi của tôi bóp nhè nhẹ. Mắt tôi vẫn ngó đăm đăm vô lưng lão giáo vụ già, con cu ưỡn ra cho con nhỏ mút, miệng cố kiềm để khỏi phát ra tiếng rên. Ai nhìn qua dám nghĩ tôi biến thái lắm à nha. Dòm lom lom vô lưng một lão già khụ, cu ưỡn ưỡn, mặt phê đần, miệng rên rỉ - thiệt tình hổng giống ai hết trơn hết trọi. Nhưng tôi mặc kệ. Tôi đang tận hưởng cái cảm giác sống trên mây cùng đôi môi con nhỏ.
Con nhỏ có vẻ thích cái biểu hiện vật vã của tôi. Nhỏ đẩy cái ghế qua một bên, quỳ hẳn xuống. Cái miệng nhỏ xíu của con nhỏ mở rộng thiệt rộng, ngậm chặt cứng lấy của tôi. Con mắt nhỏ đang ngước lên nhìn tôi, vừa xen lẫn vẻ dịu dàng, lại có pha một chút tự hào rất trẻ con. Tôi vuốt ve tóc nhỏ, thì thào:
- Em làm anh sướng quá đi Mỹ Anh ơi!
Biết mà. Con nhỏ nghe câu khen đó như thể uống Redbull, cái cần cổ đưa qua đưa lại nhanh hơn. Cái tay nhỏ kết hợp massage vô thằng nhỏ khiến tôi muốn khuỵu chân mà té sụm xuống. Cái cảm giác được BJ tôi trải qua nhiều rồi, nhưng vụ vừa được mút cu vừa dòm giáo vụ như vầy, khó tả ghê gớm lắm. Nhưng có lẽ nhờ chút sợ sệt, thằng nhỏ cũng dai sức hơn một chút. Nếu không, với cái quãng thời gian một tháng ăn không ngồi rồi như vầy, dám nó ngất xỉu ngay khi con nhỏ cho vào miệng lắm.
Nhưng dai sức cũng chỉ được hơn được có chút xíu thôi. Cái đầu lưỡi con nhỏ cũng bén thật bén, tôi bắt đầu có cảm giác bị nhỏ knock - out tại trận. Làm tình thì phải xuất thôi, nhưng quan trọng nhứt ở đây lại là ... xuất ra đâu? Tặng phòng giáo vụ nguyên một đống bự tổ chảng tanh lòm trong phòng, dám lão Bảo giết tôi lắm. Xuất lên mặt con nhỏ - kể cũng là một ý hay, nhưng tôi kiếm đâu ra mặt nạ cho nhỏ đeo để đi về? Tôi thở dốc, kéo đầu con nhỏ:
- Mỹ Anh, anh sắp ra rồi!
Con nhỏ hổng biết tính toán chút nào hết trơn. Nó hình như không thông cảm với mối lo lắng trong lòng tôi hay sao đó, càng lúc càng làm mạnh. Cái bàn tay con nhỏ ấm sực tuốt lẹ thêm trên thằng nhỏ, con mắt nó đờ đẫn, cái miệng ngậm chặt lấy đầu thằng nhỏ không chịu rời lấy một giây. Bụng dưới tôi bắt đầu có cảm giác, 2 viên bi cũng căng cứng, thằng nhỏ bắt đầu lên cơn co giật. Đúng cái thời khắc then chốt đó, lại một thứ âm thanh địa ngục nữa vẳng lại:
- Học viên Phùng Mỹ Anh B1 ra phòng thăm nuôi có gia đình gặp mặt!
Tôi muốn đâm đầu vào mông nhỏ tự tử ngay lúc đó. Sao ông trời ổng ác với tôi dữ vậy hả trời. Thằng nhỏ đang chuẩn bị lên cơn co giật cũng nín thở tính tự sát ngay lúc đó. Nhưng con nhỏ - không giật nảy mình lên như tôi tưởng - mà vẫn cặm cụi làm mải miết. Bộ con nhỏ ... bị điếc hay sao trời? Lại thấy nó choàng hẳn tay ra sau mông tôi, kéo mạnh vô. Thôi thì nhắm mắt đưa cu - mặc cho ông trời định đoạt, tôi thở dài một cái, nhiệt tình nhắp vô miệng nhỏ thêm vài lượt. Thằng nhỏ cuối cùng cũng chịu đầu hàng, lên cơn hấp hối co giật mạnh. Tôi tính rút nó ra khỏi miệng nhỏ, bắn đại vô cái ghế rồi tính sau thì tay con nhỏ vẫn ghì cứng lấy mông tôi. Em đã vậy đừng trách anh vô tình nha - Tôi tự nhủ vậy. Thằng nhỏ căng người, xả đạn ào ạt vô trong vòm miệng nhỏ. Thấy mặt con nhỏ nhắm nghiền, cái mũi chun chun lại như ráng chịu đựng. Cái cổ họng phập phồng, nghe từng tiếng nuốt nhẹ. Nhìn cái bộ dạng của nhỏ, tôi nghi đây là lần đầu tiên nó can đảm dữ vậy nha. Nhìn tướng nó nuốt đám tinh trùng không khác gì bị ép uống thuốc độc vậy, cái mặt nhăn nhó thấy thương. Tôi xoa xoa nhè nhẹ lên đầu nhỏ như an ủi, đôi mắt đờ đẫn nhìn cặp môi con nhỏ vẫn đang ráng ngậm chặt lấy thằng nhỏ của tôi. Con nhỏ chịu đựng ghê. Trong giây lát, tôi thấy thương con nhỏ đến nao lòng...
Nhiệm vụ bất khả thi rồi cũng kết thúc. Nhỏ chạy vội vàng tới bình nước, rót đầy một cốc bự tổ chảng, uống ừng ực. Tôi ngượng tới đần cả người, không biết nên nói gì để an ủi nhỏ thì nó chạy nhào vô lòng tôi, rúc đầu vô ngực chặt thiệt chặt. Chỉ nghe giọng con nhỏ lí nhí:
- Ghê quá anh ơi! Em không nghĩ nó nhiều dữ vậy đâu!
Tôi ôm nhỏ, muốn hôn lên môi nhỏ quá xá nhưng cũng hơi sợ đám đàn em của chính mình nên thôi bỏ.
- Biết vậy sao còn làm? Em khờ quá đi.
Con nhỏ nhõng nhẽo, đánh mạnh vô lưng tôi:
- Anh mới là đồ khờ đó. Anh cho ra bên ngoài, lát làm sao dọn? Người ta vô thấy thì em giấu mặt vô đâu?
Tôi ngẩn người. Thật tình, tôi cũng thấy mình khờ thiệt. Nhưng trong lòng tôi lúc đó, một thứ tình cảm ấm áp và đẹp đẽ dành cho con nhỏ cứ dâng trào. Tôi ôm ngực nhỏ ép chặt vô ngực mình, thì thầm:
- Giấu vô ngực anh nè. Anh che cho em suốt cả cuộc đời luôn!
Khung cảnh lãng mạn như phim bộ Hàn Quốc kết thúc cái roẹt khi bên ngoài, tiếng lão giáo vụ già vọng vào chói cả tai:
- Mỹ Anh không ra thăm nuôi đi, loa kêu nãy giờ kìa!
Nhỏ Mỹ Anh ra gặp gia đình về thì cũng tới bữa cơm trưa. Tôi lấy sẵn cơm, để trên bàn chờ nhỏ về ăn chung. Lão Ngọc cũng ngồi vểnh râu đợi nhỏ. Nhìn mặt tôi có nét kì quái hay sao đó mà lão ngó tới ngó lui:
- Bữa nay bịnh hả nhóc? Sao mặt nghệt ra như Tây dẫm phải shit thế?
Lão này có đặc sản là mấy câu nói ví von kiểu Bắc. Thấy một thằng mới nhập trại, trên mắt còn đeo nguyên cặp kiếng dày cui, lão phán: thêm một thằng lưu manh giả danh trí thức. Nhìn cái mặt đang đờ đẫn của tôi, lão cũng xuất ra ngay được một câu nghe rợn người, nhất là trong khung cảnh mấy thằng nhóc ác bên cạnh đang hí húi ăn cơm. Tôi ngó lão, lắc lắc đầu rồi thở dài:
- Vụ này anh không hiểu nổi đâu!
Lão Ngọc có cái tật tò mò hệt như con nít vậy. Cái gì tôi càng cố tỏ vẻ thần bí, lão sẽ gặng hỏi cho bằng được thì thôi. Có điều, vụ này tôi nói không có được. Lão đoán tới đoán lui một hồi cũng nản, rút thuốc ra phì phèo hút, làm bộ bất cần. Tôi nghe trong lòng dễ chịu ghê, thấy lão quỷ già này ấm ức, tôi lại thấy... vui vui.
Con nhỏ gặp gia đình bàn chuyện mua tên lửa hay sao mà lâu quá trời lâu. Đám ăn cơm bàn kế lục tục về gần hết mới thấy bóng nhỏ từ xa, tay xách giỏ đồ linh tinh mua ở thăm nuôi. Cái mắt từ xa đã lườm tôi sắc thiệt sắc, cái mỏ chu lên nguýt tôi. Lão Ngọc gục gặc cái đầu:
- Thì ra vậy. Anh hiểu rồi, mày không phải giải thích đâu!
Tôi ngó lão một cái, tim đập thình thịch:
- Anh biết cái gì chớ!
Tới lượt lão làm bộ thần bí, thở dài:
- Anh đâu biết gì đâu, sao mày hoảng hốt vậy nhóc?
Nói xong nhìn tôi cười nham hiểm. Giang hồ già có khác, chơi cân não một phát ăn ngay. Tôi cũng mặc kệ lão hí hửng, chạy ra cầm đồ dùm con nhỏ. Mặt con nhỏ có vẻ vui - chắc nói chuyện với ba má xong cũng thấy dễ chịu. Con nhỏ này đúng thiệt con nít hết chỗ nói, vài bữa đầu mới vô, gia đình tới thăm nhất định không chịu gặp. Được cỡ một tuần, nó mếu máo chạy lên trên ban quản lý, đòi gọi điện về nhà kêu ba má lên thăm. Đúng là thứ con nít quỷ mà!
Con nhỏ ngồi vô bàn mà không chịu ăn, cái mồm liến láu kể chuyện, mặc cho tôi và lão Ngọc căng tai ra chịu trận. Được chừng 10 phút, lão Ngọc chịu hết nổi, làm bộ vẫy cha du đãng Nam tàu gì đó rồi hấp tấp bưng bo qua bển ngồi, kêu:
- Anh qua gặp thằng này có công chuyện chút, 2 đứa ngồi ăn đi nha.
Tôi mong còn chẳng được ấy. Quá trời điều muốn nói với con nhỏ mà lão cứ ngồi kè kè bên cạnh, nói làm sao nổi. Con nhỏ thấy mất một khán giả cũng coi bộ giảm hưng phấn, cầm cái muỗng xúc cơm bỏ vô miệng, vừa nhai vừa nhìn tôi cười cợt. Tôi chọc nhỏ:
- Bữa nay anh lấy ít cơm đó, liệu ăn hết nổi không?
Con nhỏ ngạc nhiên:
- Ủa sao tự dưng anh hỏi kì cục vậy?
Tôi làm mặt tỉnh, trả lời:
- Tại anh sợ em ... no rồi!
Mặt con nhỏ đỏ bừng như mặt trời. Cái tay luồn vô đùi non tôi nhéo một cái muốn đứt thịt, miệng la:
- Còn nói nữa em nghỉ chơi anh luôn đó!
Con nhỏ có một thứ mà đám beo trường trại có cố cỡ nào cũng không có nổi: cái tính mắc cỡ. Nhỏ này da mặt mỏng xíu, hễ bị chọc về cái vụ đó lại đỏ phừng phừng, nhìn thấy cưng ghê lắm. Mà thấy con nhỏ dọa nghỉ chơi vậy, tôi cũng đâm sờ sợ. Nó nghỉ chơi tôi, không lẽ tôi chơi với lão Ngọc sao?
Lại nói về cái lão du đãng lởm này, thực sự từ ngày lão vô tới giờ tôi nhìn lão không ra nổi một điểm nào giống du đãng hết trơn. Lão giống kiểu già dịch thì đúng hơn là du đãng. Có điều, lão chỉ có giỡn với riêng mình tui, còn đối với đám kia lão làm mặt trầm thấy ớn. Có lẽ để giữ số má thôi - tôi nghĩ bụng. Nhưng quả thật tôi chưa hiểu hết về lão chút xíu nào hết cả. Lão đúng thiệt là du đãng thứ dữ không có phải hàng Tàu.
Thôi không nói về lão già dịch này nữa, mắc công bực bội. Con nhỏ thấy tôi im re, coi bộ khoan khoái dữ. Nó nhịp nhịp chân ngồi ăn nốt chỗ cơm, cái mũi nho nhỏ chun lên như thể đang khoái chí. Tôi thiệt tình thấy con nhỏ này làm gì cũng dễ thương hết trơn: tập thể dục cũng dễ thương, uống cafe cũng dễ thương, ăn cơm cũng dễ thương, và làm tình thì lại... dễ ra.
Cái khoảng thời gian mới bập vô tình yêu luôn là quãng thời gian ngọt ngào và thơ mộng nhất - tôi nghiệm ra như vậy. Thiệt tình, trong lòng tôi cứ có một thứ hương vị ngọt ngào hệt như mật ong khi ở gần con nhỏ. Con nhỏ hẳn cũng vậy. Thứ tình cảm mới chớm nở có sức mạnh thật kì diệu. Nó làm cả tôi và nhỏ đều cảm thấy ấm áp và hạnh phúc ngay trong cái khung cảnh hết sức tầm bậy và chán nản này. Tôi thực sự muốn nói với con nhỏ một lời cảm ơn chân thành nhất, bởi nhờ nó mà cuộc sống của tôi đã thay đổi tới không tưởng trong cái trại cai tẻ ngắt này.
Có điều, cái quãng thời gian êm ấm của cả tôi và nhỏ kéo dài không có được lâu. Trước giờ, với tư cách là em trai của du đãng truyền kì, đám học viên dù có thèm con nhỏ tới mấy cũng chỉ có thể đứng xa xa và nuốt nước miếng. Nhưng đó là học viên, còn nếu đối thủ của tôi lại là một thằng cha ... cán bộ thì nó khác à nha.
Trại tạm chia ra có 3 loại cán bộ - gọi cán bộ cho oai chứ có cái khỉ mốc gì. Loại vip nhất chắc chắn là ban quản lý trại, tụi này ăn không ngồi rồi nhưng có góp cổ phần, nên vị trí và tiếng nói luôn được xếp rất cao. Loại nhì là giáo vụ. Đám này chuyên lo công tác tâm lý, nắm bắt tâm tư nguyện vọng của học viên kiêm vai trò giáo dục. Bét cùng, nhưng lại ảnh hưởng trực tiếp tới đời sống đám học viên là bảo vệ. Đám này đúng với tên gọi của nó, ăn cơm và lo bắt người, oánh người, xử lý vi phạm trong trại. Tuy vậy, trại nảy đâu ra một thằng không biết xếp vào đâu trong mấy thứ trên.
Thằng nửa quản lý, nửa bảo vệ, nửa giáo vụ này chỉ chừng hơn tôi độ vài tuổi, cái mặt nhâng nhâng nhìn thấy ghét. Nghe đám bảo vệ già nói chuyện, nó là con cháu của giám đốc trại, kiếm việc không nổi nên nhà cho vô đây, gọi là có công có việc. Tôi cũng mặc xác nó, hơi đâu tôi quan tâm ba cái vụ cán bộ trong trung tâm, dù sao tôi cũng đâu phải ban quản lý. Có điều, tôi không quan tâm nó, nó lại quan tâm... con nhỏ của tôi mới kì thiệt là kì.
Thằng nhóc ác này vốn không phải "người trong giang hồ". Tức là nó chẳng biết gì hết trơn về cái thế giới phức tạp nó đang làm việc. Nhưng chính bởi vậy nên mới khó. Với thằng nhóc không hiểu sự đời này, nó có một cái ảo tưởng rằng: nơi này nó là cán bộ, nó có quyền thế rất to và có thể làm nhiều chuyện. Quan trọng hơn, nó nghĩ đám học viên luôn sợ nó một cây. Quả thiệt cũng có phần đúng, nhưng là đúng với mấy thằng nhóc ác lá gan nhỏ xíu, chớ không phải đúng với toàn bộ trại.
Lần đầu tiên gặp mặt (thằng chả tên Phương - tôi vốn bị ác cảm với những thằng con trai tên Phương), tôi đã thấy khó chịu gì đâu. Gặp mặt tôi, nghĩa là gặp mặt con nhỏ luôn - bởi tụi tôi đi đâu chẳng sát vô nhau, theo cái ngôn từ kinh tởm của lão Ngọc thì là: "dính nhau như shit với đít" (Xin lỗi các bạn đang dùng bữa). Nhìn thấy con nhỏ, bộ dạng nó đờ đẫn làm như bị say thuốc vậy, mắt nhìn con nhỏ không chớp, la:
- Trời, đẹp vậy mà nghiện uổng quá đi!
Tôi chưng hửng. Đâu lòi ra cái thằng nửa lưu manh nửa cán bộ này vậy hả trời? Tôi nhìn nó khinh khỉnh. Bé, lùn, xấu trai, cái mỏ nhô ra nhìn thấy ghét. Tôi cũng làm một câu tương tự:
- Xấu dữ vậy mà không nghiện, cũng uổng quá ta!
Mặt thằng chả đanh lại. Coi bộ sỉ nhục nặng nề tới thân phận cán bộ à nha. Nó làm cái mặt ngầu, la lên:
- Mày nói chuyện với cán bộ kiểu vậy hả?
Tôi suýt té ngửa à nha. Mới sáng sớm mà sao cha nội này ngủ mớ dữ vậy. Thở dài một cái, kêu nó:
- Đi uống thuốc đi cán bộ.
Rồi kéo áo con nhỏ, tôi dắt nhỏ qua chỗ khác ngồi, miệng an ủi:
- Bỏ đi em, chắc mới từ cắt cơn ra đó.
Con nhỏ có vẻ khoái, cười khúc khích, bám lấy cái tay tôi đi lò dò. Miệng con nhỏ chu lên nhìn ngộ thiệt ngộ:
- Cái đồ dê xồm chứ cán bộ gì!
Ngoảnh cái mặt lại, thấy lưu manh kiêm cán bộ đang đứng kế một thằng bảo vệ, tay hướng về tôi chỉ trỏ. Tôi cũng mặc kệ, trại này tôi đóng tiền rồi vô chứ đâu phải xin xỏ gì vô? Muốn đánh tôi hả, không dễ à nha.
Tôi lôi nhỏ ra sân bóng, hai đứa ngồi nhịp nhịp giò cho cá vàng trong cái hồ nước nho nhỏ ăn. Giữa vườn hoa là một cái hồ nhỏ xíu, bên dưới nuôi đám cá lúc nhúc. Con nhỏ khoái vụ cho cá ăn dữ lắm, bữa nào sau khi ăn cơm xong, tôi và nhỏ đều mang chút rau, cơm thừa ra cho tụi nó ăn. Tôi ngồi lên cái dép, ngó con nhỏ vừa cho cá ăn vừa tặc lưỡi. Con nhỏ ngộ à nha. Cá mà nó làm như ... gà không bằng vậy.
Khung cảnh lãng mạn như phim cũng bị phá tan cái roẹt bởi tiếng loa chói lói trên phòng giáo vụ:
- Học viên Long C8 lên phòng giáo vụ có chuyện cần!
Tôi thở dài. Đám này thiệt biết phá bĩnh hết sức. Tôi nắm tay con nhỏ, kêu:
- Đi, mình lên coi chút đi em!
Con nhỏ cũng ngoan ngoãn đứng dậy theo. Tôi nắm tay nhỏ tỉnh bơ đi lên phòng giáo vụ, mặc con nhỏ bảo vệ đứng la chói lói:
- Nè nè, 2 người kia sao nắm tay nhau ngang nhiên vậy!
Cái thứ gái xấu không có ai nắm tay - nó thường ghen ghét dữ vậy đó. Tôi thở dài. Bước vô phòng giáo vụ, thấy quá trời những gương mặt đang xúc động. Bà giáo vụ già kéo 2 cái ghế cho tôi và con nhỏ ngồi, giọng tình thương mến thương dữ dội:
- Con ngồi đi Long. Cô báo cho con một tin vui nè, báo trường mình được giải nhất đó!
Tôi thấy bộ dạng bả vậy, tôi cũng thấy vui. Dù sao, ngoài sự đồng bóng và hơi hâm hấp của bả, bả cũng dễ thương và tình cảm chứ bộ. Tôi cười cười, nói một câu khiêm tốn:
- Trời đất, con có làm được gì đâu cô! Nhờ cô với mấy thầy trong ban làm thôi, tụi em chỉ giúp được chút xíu mà!
Mặt bả càng giãn ra. Thiệt tình, tuổi nhỏ tài cao đẹp trai cu dài mà lại khiêm tốn như vầy, chắc bả mới thấy lần đầu. Mắt bả tít lại:
- Bữa nay 2 đứa ở lại đây ăn cơm với phòng giáo vụ, cô nói qua với quản lý trại rồi đó. Bữa nay ăn "cơm đời" hẳn hoi nha, cô với thầy Bảo mời!
Trong trại có khái niệm rất ngộ. Thứ gì trại bán hoặc trại cung cấp, sẽ gọi là đồ trại. Thứ gì ở ngoài mang vô hoặc trại không có bán, sẽ gọi là "đồ đời". "Cơm đời" ở đây ý hẳn là cơm mang ở ngoài vô, chắc đặt nhà hàng hoặc tiệm ăn nho nhỏ nào kế trại. Tôi cũng cười tít mắt:
- Vậy con cũng không khách sáo đâu nha.
Nhỏ Mỹ Anh cũng cười re. Thiệt tình, ăn cơm trại hoài cũng ngán thí mồ. Bữa tối đặt ngoài cũng quanh đi quẩn lại mấy món tầm bậy, riết cũng phát ngán. Lâu lâu đổi gió cùng mấy bả, cũng vui chớ bộ.
Thấy mấy bả loay hoay sắp bọc đồ ăn ra đĩa, tôi và nhỏ Mỹ Anh cũng lăng xăng lại giúp. Mấy bả cũng chu đáo ghê, đãi 2 đứa học viên nhưng cũng đầy đủ hết trơn. Không khí trong phòng dễ chịu hẳn, như kiểu một gia đình nhỏ đang đi dã ngoại chớ không còn chút khoảng cách nào giữa cán bộ với học viên. Lão Bảo mở tủ lấy chai rượu, rót đầy vô ly, nháy mắt với tôi:
- Ưu đãi đặc biệt nha!
Tôi cũng vui vẻ đón lấy ly rượu từ tay lão. Rượu cũng là một trong những thứ đại kỵ trong trại, lão nhiệt tình với tôi vậy khiến tôi cũng cảm thấy có thiện cảm hơn nhiều. Mai mốt chắc ráng biếu lão thêm "bao thuốc thơm nhà gởi" nữa lắm!
Nguyên đám đang cụng ly tưng bừng, chuyện trò rầm rầm thì cửa mở cái kẹt. Một gương mặt xấu ma chê quỷ hờn thiên thần tự tử ló cái đầu vào, mắt ngó thấy gương mặt của tôi thì ánh lên một tia khó chịu:
- Sao học viên lại vô đây ăn uống vậy mấy chị?
Bà giáo vụ già cũng xem chừng phật ý, kêu:
- Trời, tụi nhỏ dễ thương lắm, mới làm xong giúp trường cái báo đoạt giải nhất đó. Tụi chị mời đám nhỏ ăn uống có báo qua bên bảo vệ rồi, không có sao đâu!
Thấy cái mặt xấu trai lại phủ thêm một tầng u ám. Mà mấy bà giáo vụ này cũng kì, thấy mặt nó không mời vô ăn, nó bực mình cũng phải. Tôi ngó cái mặt tức tối của nó, lòng càng vui vẻ. Gắp thêm một miếng vô bát con nhỏ, dịu dàng nói:
- Cưng ăn đi cho mập, mai mốt về nhà ba má thấy anh nuôi tốt lại gởi vô anh nuôi tiếp!
Con nhỏ lại nhéo tôi một cái, la:
- Anh mới mập đó, mập như heo vậy!
Vụ cà rỡn của tôi và con nhỏ có tác dụng mạnh à nha. Cái mặt xấu trai bị đòn quyết định đá văng ra khỏi cửa, lặn một hơi mất tăm mất tích.
Cha nội Ngọc khoái cà rỡn, nhưng khi lão nói chuyện nghiêm túc cũng có hồn lắm chứ bộ. Nghe tôi kể tội thằng cán bộ Phương kia, lão trầm ngâm một hồi, kêu:
- Ở ngoài thì không nói, vô trong này mày cũng phải lựa lựa mà sống. Ngán nó thì không phải ngán, nhưng tốt nhất đừng để nó nắm được thóp mình. Vào cái chỗ này cũng như cá nằm trên thớt vậy, không làm được cá sấu thì ráng mà nằm im đi, kẻo bị nó thịt sớm.
Tôi tính quay qua hỏi lão: Bộ anh là cá sấu hả? - nhưng nhìn cái mặt lão đang nghiêm, tự dưng cũng thấy sờ sợ. Mặt lão có cái nét dọa người lắm, tôi dù thân và hay giỡn với lão, nhưng khi nào thấy cái mặt lão nghiêm túc cũng tự dưng thấy có uy. Bất quá, lão cũng nói thêm một câu khiến tôi tự tin hẳn:
- Thằng đó thuộc cái dạng tiểu nhân cóc cáy, không cần phải quan tâm. Đừng có kiếm chuyện với nó là được, nó mà dám kiếm chuyện tới mày nó cũng tự hiểu luôn đi.
Nét du đãng Bắc hay vậy đó. Hễ là em út của lão, ai động tới sẽ phải bước qua cửa lão rồi mới tính nha. Tôi "dạ" một tiếng gọn lỏn, tót ra ngoài chơi với nhỏ Mỹ Anh.
Từ sau bữa cơm với đám giáo vụ, tôi và nhỏ Mỹ Anh cũng thân thiết hơn với mấy "cán bộ" ở trỏng. Nói cho cùng, họ cũng đều là người tốt cả, mặc dù có hơi đồng bóng và xì tin chút xíu. Tôi thì không phải nói: đẹp trai, ăn nói có duyên lại nhiều tài lẻ, mấy bả không kết mới lạ. Nhưng con nhỏ Mỹ Anh, mặc dù láu táu nhưng nó xinh xắn, lại lễ phép, chịu khó nữa nên mấy bả cũng thương như con vậy. Con nhỏ hễ không đi cặp kè với tôi sẽ tót lên trển, kiểu gì mấy bả cũng lén lút chạy ra ngoài mua chè, mua bánh ngọt về cho nó. Con gái vốn thích ba cái thứ tầm bậy vậy mà.
Chủ nhật, tôi và nhỏ cũng lon ton đi lên trển. Tôi qua phòng tập thể hình, đứng tán dóc một chút với mấy đứa đang lu bu ở trỏng. Con nhỏ qua phòng giáo vụ kiếm mối với mấy bà giáo vụ già không chồng. Lão Ngọc bữa nay có thăm nuôi mới ghê, chắc đang chém gió tùm lum ngoài phòng khách. Tôi ngồi châm điếu thuốc, ngó ra cửa sổ, thấy đời thanh thản quá đỗi.
Có điều, sao con nhỏ vừa bước chân vô phòng giáo vụ đã vọt ra lẹ thật lẹ, cái vai con nhỏ run run như hoảng sợ. Tôi ngơ ngác chạy ra theo. Thấy mắt con nhỏ ướt rượt, cái môi bặm lại, bộ dạng vừa sợ hãi vừa bực tức. Tôi la lên:
- Chuyện gì đó Mỹ Anh?
Con nhỏ không nói gì hết, kéo tay tôi như muốn đi thật xa khỏi nơi đó. Tôi giật tay ra khỏi tay nhỏ, hét:
- Có chuyện gì nói anh nghe coi!
Mắt con nhỏ rơm rớm nước mắt, nó nhìn tôi như van nài:
- Không có gì đâu anh, không có gì thật mà!
Quỷ mới tin điều con nhỏ vừa nói. Tôi mặc kệ nhỏ la, xăm xăm bước vô phòng giáo vụ. Thằng cán bộ nhóc con đang ngồi ung dung coi tivi, cái chân vắt lên ghế nhịp nhịp. Con nhỏ đã kịp chạy theo, giữ áo tôi lại.
- Bỏ đi anh ơi, nó chưa có làm gì được em đâu!
Đầu tôi nóng phừng phừng. Chỉ nghe mấy lời con nhỏ nói vậy, tôi đã hiểu ra phần nào câu chuyện. Nhìn cái mặt nhâng nhâng của thằng khốn như thể nó chắc tôi không dám làm gì, tôi kiềm chế không có nổi nữa. Cái tay tôi giơ lên thật cao, hạ cánh trúng cái mỏ nhâng nhâng của thằng khốn, kèm theo câu chửi thề:
- Đù má mày
Thằng khốn té ngửa ra sau, lỗ mũi ăn nguyên đám trầu đỏ tươi. Đám tập thể hình quanh đó bu lại coi đông nghịt. Con nhỏ ôm choàng lấy tôi, nức nở:
- Không được đâu anh! Đây là trại đó!
Trại thì trại chớ tôi ngán gì? Đang tính bay vô tấp thêm cho thằng khốn một trận nữa, đằng nào cũng vô kỷ luật thì làm gọn luôn một lượt đi thì thấy 2 cái tay tôi bị giữ cứng lại. Không phải tay con nhỏ à nha. Con nhỏ sức mấy mà níu tay tôi lại nổi. Cái tay bự tổ chảng, khỏe như trâu này... là tay của đám bảo vệ chắc luôn. Trúng phóc! Nghe cái giọng quen thuộc của lão tổ trưởng tổ bảo vệ vang lên bên tai:
- Đưa thằng này vô phòng bảo vệ!
2 bảo vệ kè tay tôi, dắt ra ngoài cổng. Phòng bảo vệ nắm ngay sau phòng khách, đám người nhà học viên cũng tò mò ngước mắt nhìn về phía tôi. Trong đám mắt ấy, có cả ánh mắt giết người của lão Ngọc. Lão đang ngồi với con nhỏ ghệ coi bộ cũng xinh dữ dội, nhưng lúc ấy nhỏm hẳn dậy, đập bàn la:
- Làm gì thằng nhỏ vậy tụi kia!
Đám bảo vệ làm thinh không đáp, kéo tôi vô trong thiệt lẹ. Mấy thằng học viên ưa hóng chuyện chạy theo tôi từ phòng giáo vụ ra tới đây chạy ngay tới bên lão Ngọc bẩm báo:
- Thằng Long nó vừa uýnh thằng cán bộ mới đó anh!
Vô phòng bảo vệ cũng đồng nghĩa với việc tự hiểu luôn đi. Trước giờ tôi chưa vô đây, nhưng nhìn đám học viên lỡ vi phạm nặng bước vô đây rồi bước ra, má nó nhìn 2 tiếng cũng chưa có nhận nổi. Chưa kể, mấy thằng cũng đang hung hăng bước đằng sau, răng nghiến kèn kẹt như thể muốn xé tôi ra làm thịt ngay tức khắc.
Cửa phòng bảo vệ vừa khép lại, đã nghe bụng đau nhói. Thằng khốn này có cú đấm móc hiểm à nha. Người tôi muốn khuỵu xuống, nhưng khuỵu không có nổi. 2 thằng bảo vệ to con kẹp 2 tay, sức mấy mà gục được. Lại thấy thằng khốn giựt cây ba trắc trên tường, vụt lia lịa xuống ống quyển tôi, nhát nào nhát đấy thấm tới tận óc. Tôi nghiến chặt răng lại, vùng thiệt mạnh nhưng ... 2 thằng bảo vệ khỏe quá, tôi chẳng biết làm gì khác là đứng im chịu trận. Chưa biết trận đòn thù này bao giờ mới kết thúc thì cánh cửa phòng bảo vệ bị đá ra cái rầm. Ai mà đến đúng lúc quá vậy ta? Thấy phía ngoài cánh cửa, một gương mặt cô hồn mặc đồ học viên đang lừ lừ tiến vào. Thằng Phương vẫn cầm nguyên cây ba trắc, sẵng giọng:
- Ai cho mày vào đây, thằng kia?
Lão Ngọc không nổi nóng như tôi tưởng. Lão nói bằng một giọng lạnh te:
- Cái loại trại này, tao thích đi đâu ai cản được tao. Mấy thằng bảo vệ kia, chúng mày cũng đi làm để kiếm cơm, tao không có tính toán. Riêng thằng này, mày trốn đi bây giờ còn kịp đó. Em út của tao không phải ai cũng đụng vào được, tao chỉ nói vậy thôi, tự hiểu đi.
Nói dứt lời, lão ung dung bước ra ngoài phòng bảo vệ, không thèm ngó lại lấy một cái. Cái nét du đãng của lão khi bộc phát mới thực sự ghê gớm à nha. Thân hình hơn 1m6 chút chút, nặng cỡ hơn 50 kí mà lời nói nặng như quả tạ đè nặng lên mấy cha bảo vệ. Thấy cái tay đám bảo vệ nắm tôi cũng lỏng dần, thằng khốn không biết tốt xấu giơ cây ba trắc tính đập tôi tiếp thì đã có một cái tay ngăn lại:
- Đủ rồi đó Phương. Coi chừng mày gánh không có nổi đó!
Thằng Phương coi bộ cũng bị nét mặt của đám bảo vệ dọa cho sững người. Nó lầm bầm chửi thề một tiếng, lẩn ra phía ngoài phòng quản lý. Đám bảo vệ xốc tôi đưa thẳng tới gian kỷ luật. Tôi lê cái chân tập tễnh đi, thấy con nhỏ đứng bưng mặt khóc đằng xa mà thấy nghe lòng nghẹn lại.
Phòng kỷ luật gồm 4 phòng nằm sát rạt nhau, rộng 1m dài 2m, nhìn hao hao giống mấy cái chuồng cọp ngoài Côn Đảo. Ngoài cửa là một cái hành lang nhỏ xíu, độ nửa m, phía ngoài bao bằng một lớp rào B40, che qua loa bằng mấy thứ ván ép. Phía bên ngoài là một chốt bảo vệ trông chừng. Tôi thở dài ngán ngẩm. Không nghĩ có ngày mình lại phải vô cái thứ nhà tù ở trong tù như vầy.
Bước vô phòng, cái hơi ẩm mốc xộc thẳng vô mũi. Đám bảo vệ sau vụ lão Ngọc đá cửa phòng xông vô coi bộ cũng nhũn nhặn đi nhiều. Đặt tôi xuống, một cha nhỏ nhẹ:
- Thôi ráng đi em, nằm vài bữa rồi ra. Mà mày cũng ẩu thiệt đó, nó là người nhà giám đốc trại mà cũng dám đập, thiệt tình...
Tôi cũng chẳng nói gì thêm. Cơn bực vẫn nuốt chưa có trôi nổi à nha. Tôi nằm phịch xuống nền xi măng, nghe dưới chân và bụng đau ê ẩm. Thằng cha bảo vệ lại tặc lưỡi, kêu:
- Thôi anh cứ để cửa đó cho nó thoáng, ráng nằm nghỉ ngơi đi nha.
Bình thường đám kỷ luật vô sẽ bị đóng cửa kín bưng, hở cái lỗ thông hơi nhỏ xíu để mà thở. Việc tôi được mở cửa phòng cũng được tính là một loại đặc ân chứ bộ. Tôi nằm dài, mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Mở mắt dậy, trời đã xâm xẩm tối. Lão bảo vệ gác ngoài ngó bộ dạng cũng ma cô ma xó, đang lom lom nhìn tôi:
- Dậy rồi thì ăn đi nè Long. Con nhỏ Mỹ Anh nó lấy cơm cho em đó! Vô đây mà cũng có beo chăm, sướng ghê ha!
"Sướng cái đầu mày đó, mày khoái vậy vô đây nằm đi" - Tôi tính kêu vậy nhưng sợ nó lao vô tấp thêm trận nữa thì hỏng hẳn. Tôi lấy cái bo cơm, tập tễnh về phòng ngồi ăn. Xúc được vài miếng, thấy cái thìa phía dưới chạm vào cái gì cộm cộm, bới ra thì thấy nguyên bọc nilon. Độ chục điếu thuốc lá và cái hộp quẹt được con nhỏ bọc thật kỹ, giấu dưới lớp cơm. Vụ này chắc chắn do lão Ngọc bày ra luôn, sức mấy con nhỏ nghĩ ra nổi. Quên nói thêm, vô kỷ luật chỉ có 3 bữa cơm trại, thuốc men hoặc mọi thứ đồ mua tại căng tin đều không được mang vô xài. Bởi vậy, cái vụ thuốc men này cũng quý lắm chứ bộ.
Ăn xong bo cơm, tôi ngồi dài ra nền hút thuốc. Mới vô chưa thấy gì đặc biệt, nhưng giờ sao lại thấy buồn quá đỗi. Bình thường, lúc này là khoảng thời gian tôi và con nhỏ sẽ tung tăng đi dạo vòng quanh trại, ngồi nói chuyện và len lén trao cho nhau những nụ hôn nhanh như điện. Có điều, quanh tôi giờ chỉ có tiếng muỗi vo ve và ngập tràn bóng tối. Tôi nhớ con nhỏ muốn phát khóc luôn. Không biết giờ con nhỏ ra sao, chắc nó cũng đang buồn và lo cho tôi dữ lắm. Còn lão Ngọc nữa, sau cái vụ đạp cửa phòng bảo vệ không biết lão có bị làm khó dễ gì không? Tuy lão dám vỗ ngực tự xưng là Vô địch khám lớn, nhưng đây là cái khám nhỏ xíu chứ đâu có lớn... Coi chừng lão bị đập chèm bẹp thì uổng cho cái danh du đãng hết sức.
Đêm đầu tiên trong kỷ luật buồn tới thúi ruột. Muỗi bay vo ve cả đêm, thuốc lá hút tới điếu cuối cùng mà vẫn không sao nhắm mắt được. Nhớ con nhỏ muốn đứt cả cõi lòng. Thiệt tình, mới xa con nhỏ có vài tiếng đồng hồ mà sao tôi cảm thấy cuộc sống hệt như địa ngục vậy. Bình thường, tôi cũng không phải dạng người yếu đuối đến thế, nhưng trong cái khung cảnh tối tăm chật hẹp này, ai mà cứng cỏi nổi cho cam?
Tiếng hô tập thể dục đánh thức tôi dậy. Lại buồn nữa. Mở mắt ra lại thấy buồn. Nghe cái tiếng hô thể dục vọng lại, tôi bất giác lại nhớ tới cái dáng tập thể dục mắc cười của nhỏ, nhớ cái dáng ngượng nghịu che che mặt không cho tôi nhòm mỗi khi mới ngủ dậy. Thở dài một cái. Quãng thời gian này không biết bao giờ mới chịu trôi qua đây trời.
Cái dãy kỷ luật nằm cách nhà ăn không xa lắm. Phía ngoài cùng có một phòng vệ sinh nhỏ, có cả vòi tắm. Học viên bị kỷ luật sẽ được tắm ngày 1 lần, vệ sinh kêu bảo vệ. Tôi có ưu ái riêng là được mở cửa phòng, bởi vậy ba cái vụ giải quyết lẻ tẻ được tự chủ hết trơn. Bữa sáng nay thay bảo vệ, thằng cha mặt mũi ma cô bữa trước được đổi, thay vào đó là ông già Nghĩa hiền khô. Tôi quý ông này nhất trong đám bảo vệ, bởi ổng già cả và hiền lành, không khi nào lớn tiếng với đám học viên hết trơn. Coi cái tướng ổng cũng khổ, hơn 50 tuổi đầu mà vẫn ráng đi làm cái nghề bạc bẽo này. Ổng nhìn tôi, kêu:
- Còn đau không Long?
Nghe cái câu nói của ổng mà thấy lòng ấm áp hơn nhiều. Tôi cười cười, bảo ổng:
- Con hết rồi chú Nghĩa. Thằng nhóc đó sức mấy mà uýnh nổi con.
Ổng cũng cười:
- Đó, mày lại vẫn cái tật đó. Đi đánh răng rửa mặt lẹ đi, chút còn ăn sáng.
Tôi lục cục chui vô trong nhà tắm. Đang xối nước ào ào thì nghe tiếng con nhỏ Mỹ Anh lí nhí:
- Chú ơi chú con đưa đồ ăn sáng tới cho ảnh nè. Ảnh dậy chưa chú?
- Nó mới vô nhà tắm đó con. Con để đó đi, lát chú kêu nó ăn.
Tôi tốc thẳng cánh cửa phòng tắm, ngó đầu ra. Tội nghiệp con nhỏ, qua một đêm mà mắt nó sưng húp, ngó cái bộ mặt này là nguyên đêm thiếu ngủ rồi. Tôi la lên:
- Mỹ Anh!
Mắt con nhỏ sáng bừng. Nó nhìn về phía tôi, cái mắt lại ươn ướt:
- Em nè!
Nói được mỗi vậy, cái vai con nhỏ lại rung rung. Người đâu mau nước mắt quá trời quá đất. Ông Nghĩa kêu:
- Được rồi được rồi, có gì nói lẹ đi, chú coi dùm cho. Đừng có khóc nữa!
Con nhỏ ngồi xuống sát rạt ổng như thể đang trò chuyện, ngoảnh mặt ra ngó tôi:
- Anh có bị nó đánh nhiều không?
Tôi lắc đầu:
- Yên tâm, sức thằng đó không đủ gãi ngứa cho anh đó!
Con nhỏ xì một tiếng, nhưng cái ánh mắt bớt lo lắng đi thấy rõ:
- Anh chỉ vậy là nhanh. Tối qua em ở bên ngoài suốt đó, mà cái anh bảo vệ kia không cho em nói chuyện.
Trời đất, con nhỏ của tôi nguyên buổi tối đứng ngoài rào cho muỗi đốt mà thằng quỷ kia không cho nó nói với tôi lấy một tiếng. Dễ giận ghê nha. Nhưng nghe những lời con nhỏ nói, tôi lại thấy thương nhỏ quá trời. Tôi lựa lời an ủi nhỏ:
- Không lo đâu, chắc vài bữa nữa anh ra thôi mà. Em đừng có lo nhiều, chịu khó ăn uống vô, kẻo anh ra mà ốm đi là anh thương con nhỏ khác đó!
Con nhỏ chúm chím cười, "dạ" một tiếng nho nhỏ. Ông Nghĩa coi bộ cũng có vẻ lo lắng, kêu nhỏ:
- Thôi được rồi, lát chú cho nói chuyện tiếp. Giờ con về đi không người ta xì xầm đó con.
Con nhỏ coi bộ không nỡ, nhưng cuối cùng cũng đành đứng dậy. Nhỏ nhìn tôi thêm một lần, vẫy vẫy cái tay nhỏ xíu. Tôi nhìn theo bóng nhỏ đi xa dần mà thiệt tình chỉ muốn co chân chạy theo ôm lấy nhỏ, dù cả người đang hổng mặc gì hết trơn hết trọi.
Xế trưa, tôi lại có người thăm. Lần này không phải con nhỏ, mà là lão Ngọc. Lão du đãng coi bộ tỉnh bơ, lấy cái ghế ngồi cạnh ông bảo vệ già, ngoắc tôi:
- Ê nhóc ác!
Tôi cười nhe răng. Công nhận sau cái vụ lão giúp tôi, tôi cũng thấy nể lão quá xá. Học viên dám đá cửa phòng bảo vệ, đe dọa nguyên đám đứng hình luôn chứ đâu phải chuyện đùa. Lão dòm dòm tôi, gật gù:
- Cũng chưa tới nỗi tơi tả lắm. Mày cũng ngon đó nhóc, đụng chuyện là phải vậy. Mà sao táng nó được một cái vậy, lẽ ra phải tấp túi bụi, nghe chưa?
Tôi cũng muốn xỉu luôn. Lão ngồi kế bảo vệ mà dạy tôi táng cán bộ tỉnh bơ. Ông Nghĩa già cũng làm thinh. Mấy năm trời làm bảo vệ ở đây, ổng cũng có kiến thức đâu khác gì đám học viên. Lão này thuộc dạng... tuyệt đối không có nên đụng chạm à nha.
Lão quẳng cho tôi bao thuốc, rồi chẳng hỏi han gì nữa, quay qua tán dóc với ông bảo vệ. Lão này cũng ngộ à nha, tự dưng khơi khơi hỏi 3 cái vụ nhà ổng ở đâu, làm lương tháng được nhiêu, rồi linh tinh một loạt. Nhưng lão không làm gì vô ích hết trơn nha. Nghe ông bảo vệ nói lương tháng 3 triệu, thức đêm thức hôm, lão làm mặt nghiêm túc, kêu:
- Chắc chú cũng có biết qua tôi. Thằng Ngọc này nói cái gì là làm được cái đó hết. Thấy chú hiền lành, chăm chỉ mà tụi này trả chú lương rẻ mạt quá, hay là chú qua chỗ tôi làm. Cũng không kêu chú làm nặng nhọc gì cả, chú chỉ có đi làm từ chiều tới tối, coi dùm tôi mấy cái xe của khách ở ngoài, đêm về với vợ con. Chú chịu không? Lương tháng tôi trả gấp đôi cái tụi trại này!
Ông bảo vệ già ớ người trước món quà trên trời rơi xuống. Mà lão cũng không có xạo - nói giỡn thì nhiều chứ chưa khi nào lão nói xạo hết trơn. Thời đó lão có tới mấy cái bar dọc khu người Bắc, làm ăn cũng ra tiền chứ bộ. Lão Ngọc thấy dáng vẻ ngạc nhiên của ổng, điềm nhiên nói tiếp:
- Chú không tin mai cứ qua, lát tôi điện thoại về dặn tụi nhỏ, chú tới là có việc liền. Nhưng chi bằng chú cứ ở đây hết tháng cho nó trọn vẹn, tôi sắp xếp cũng có thời gian hơn, được không?
Ông bảo vệ già cảm kích muốn khóc luôn. Tăng gấp đôi số lương đâu phải chuyện đùa. Nguyên gia đình ổng nheo nhóc trông vô cái lương bảo vệ, nay kiếm được số tiền như vậy đâu ai không muốn? Nhất là lão quỷ này, tuy có chút tiếng ác nhưng hễ nói cái gì ra là chắc như đinh đóng cột. Lại thấy lão vỗ vỗ vai ông bảo vệ già, đút vào túi ông già bao thuốc, kêu:
- Chú coi dùm thằng nhóc nhà tôi mấy bữa, tôi kiếm cách cho nó ra cái đã,
Tôi cũng hâm mộ lão quá xá. Chỉ vì lo cho tôi mà lão kiếm ra việc hay thiệt hay cho ông bảo vệ già, nhưng ổng cũng xứng đáng. Hiền lành thật thà, lại chăm chỉ, giờ kiếm người như ổng cũng không phải dễ. Lại thấy ổng chưa hết cơn xúc động, quay qua nhìn tôi kêu:
- Thằng Long có uống cafe không tao ra lấy cho một ly!
mục hay: truyen sex|truyen loan luan
truyen nguoi lontruyen sex 2015