watch sexy videos at nza-vids!
Về trang chủ: Truyện Sex 2016
Hắn từng bước tiến về căn phòng ngủ. Ánh sáng nhàn nhạt bên trong hắt qua khe cửa, không chút âm thanh. Bàn tay hắn rịn ướt mồ hôi làm tay nắm cửa trơn tuột. Cánh cửa bật mở. Trên chiếc giường tròn quen thuộc, chăn phủ kín, mái tóc đen dầy gợn sóng của Tuyết Nga. Và bên cạnh, không ngoài dự đoán là một mái tóc đen lấp ló.
- Mẹ mày...
Hắn gầm lên, lao đến giật phăng chiếc chăn xuống.
- Á... Anh... Anh...
Con Nga hét lên, bừng tỉnh. Nhìn thấy ánh mắt hung dữ của hắn, con bé co rúm cả người. Run lên bần bật như thỏ con gặp sư tử. Con bé bưng mặt, đầu óc trống rỗng không tưởng tượng được chuyện gì sắp xảy ra.
- Á... ông là... - Con Vi hoảng hốt, kéo chăn che kín cơ thể lõa lồ.
- Ha ha... Trời ơi là trời... Nga... Em cắm sừng anh thế này sao ?
Con Nga run rẩy, không dám ngẩng mặt lên. Nhưng sao giọng nói của hắn không còn vẻ tức giận như vừa rồi, lại xen chút đùa cợt mỉa mai? Ngón tay con bé hé mở, lén nhìn sang bên cạnh. Con bé chỉ thấy con Vi trùm kín chăn chỉ lộ ra đôi mắt. Vậy thằng Hàn đâu ? Con Nga lén nhìn về phía phòng tắm.
Thằng Hàn lúc này cũng căng thẳng không kém. Nó vừa nảy đi toilet, loay hoay mãi không tìm ra công tắc đèn. Nó đành bật đèn phòng, vì dù sao vách kính phòng toilet cũng xuyên ánh sáng. Vậy mà... vừa giũ giũ xong, thì bên ngoài đã vang lên tiếng hét la ầm ĩ. Nó giờ đây núp sau bức rèm nilon phòng tắm, suy tính bước kế tiếp. Xông ra, gã đó có lẽ không chịu được một cú đấm của nó. Nán lại đây, cũng chỉ là tạm thời, không giải quyết được vấn đề. Thằng Hàn chợt thấy ánh mắt của Tuyết Nga lén nhìn nó. Chỉ lướt qua, nhưng trong ánh mắt đó là sự áy náy và nài nỉ. Nó chợt nhớ đến lý do cưới chồng của Tuyết Nga và căn bệnh tim trầm trọng của cha con bé. Thằng Hàn nín lặng.
- Em... Em tưởng anh ngày mai mới về... Em sợ ma... Nên... Nên rủ Vi về ngủ chung... - Con Nga lúng túng, đầu óc ngỗng ngang.
- Ha ha... Ngủ chung hả ? Vậy có cần cởi hết quần áo ra không ?
- Em... Em...
Hắn ngồi xuống giường, ánh mắt nhìn bàn chân trắng nõn của con Vi. Con bé rút luôn vào chăn.
- Anh không tin em có cảm giác với đồng giới ! Còn ai ở đây nữa ? - Hắn nheo mắt nhìn về phía buồng tắm.
- Không... không... Chỉ có em và Vi thôi mà... - Con Nga rối lên.
Con bé bật dậy, thân thể lõa lồ ôm choàng lấy bờ vai hắn.
- Thật ra... Em... em và Vi rất... hợp nhau... Em hy vọng là anh không ghen chứ ? - Tuyết Nga thủ thỉ vào tai hắn.
- Ha ha... Nữ thì có gì để ghen... Nhưng anh vẫn không tin lắm... - Hắn cười cười lắc đầu.
- Vậy... - Tuyết Nga mím môi nhìn qua con Vi.
Hai đứa mặt chợt đỏ bừng lên. Tuyết Nga kéo mép chăn ra. Con Vi thoáng chần chừ, rồi cũng buông tay. Mặt con bé nóng lên khi ánh mắt thèm thuồng của hắn rà soát khắp thân thể nó. Hắn không giấu diếm, nghiên đầu sang bên nhìn thẳng vào giữa hai chân con Vi.
Không một lời nói, chỉ có ánh mắt áy náy và cảm thông. Hai đôi môi chậm rãi áp vào nhau, hai chiếc lưỡi rụt rè tiếp xúc rồi cuống lấy nhau. Dù không ít lần hôn và vuốt ve cơ thể nhau, nhưng lúc đó hai đứa trong tình huống hưng phấn cao trào. Còn lúc này đây, không có sự mãnh liệt của thằng Hàn và trước ánh mắt cú vọ của chồng Tuyết Nga, hai đứa nguội lạnh, lạc lõng. Môi Tuyết Nga hôn dọc chiếc cổ thon dài trắng muốt, liếm quanh hai bầu vú, rồi há miệng ngậm mút núm vú con bé. Con Vi nhắm chặt hai mắt, cố tưởng tượng tới đôi môi ấm áp của thằng Hàn. Nhưng sự nhẹ nhàng êm ái của Tuyết Nga thật sự khác quá xa với hành động mạnh mẽ tham lam của thằng Hàn. Nhưng thật lạ, con bé cảm thấy mình đã từng mê luyến sự nhẹ nhàng êm nhu như thế. Hình ảnh ông Bần chợt xuất hiện trong đầu nó. Khuôn mặt già nhăn nheo, sạm nắng, khắc khổ của ông nhẹ nhàng áp lên ngực con bé. Môi lưỡi ông ấm áp, già cỗi liếm quanh, rồi chậm rãi nhấm nháp đầu vú con bé. Hai bàn tay thô sần của ông xoa nắn, rồi se se núm vú bên kia của con bé.
- Ưm...
Con Vi bật rên nhỏ, chợt nhận ra tự lúc nào chồng Tuyết Nga đã ngồi sau lưng, hai bàn tay hắn chậm rãi xoa nắn, ngón tay se se núm vú con bé. Con Vi hoảng hốt, toan phản kháng, thì bàn tay Tuyết Nga đã nắm chặt, trấn an. Con bé nín lặng, nhắm mắt lại.
Hắn chậm rãi kéo cặp đùi con Vi mở rộng sang hai bên. Âm hộ con bé phơi bày trần trụi trước mặt con Nga và ánh mắt thèm thuồng từ bên vai nó. Con Vi còn nghe được cổ họng hắn nuốt nước bọt. Tuyết Nga nhắm mắt, há miệng ngậm kín, lưỡi liếm sâu vào âm hộ con bé.
- Ưmm... Ôi...
Thằng Hàn nghiến răng khó chịu. Tiếng rên rỉ ngượng ngùng nho nhỏ của con Vi cứ đập vào màn nhĩ nó. Nhìn cơ thể lõa lồ trắng muốt của con bé trong vòng tay gã đó, hai bầu vú quen thuộc săn cứng trong tay hắn, cặp đùi con bé mở rộng, hai bàn chân con bé co quắp lại trước mái tóc đen xõa tung hì hục của con Nga. Thằng chồng ốm yếu của con Nga chợt nghiêng người lấy gì đó dưới giường. Tiếng rè rè vang lên làm thằng Hàn nhíu mày chú ý. Đây là thứ quái quỉ gì ? Một con cu giả thật to, rung rung, đầu ngoáy ngoáy trong tay hắn. Tuyết Nga chợt rùng mình ngẩng đầu lên, ánh mắt con bé sợ hãi thứ quen thuộc kinh tởm đó.
- Em... Em muốn... - Con Nga mím môi quyết định, toan chộp lấy thứ đó từ trong tay hắn.
- Không... không... Phải để Vi thử cảm giác mới chứ ? Ha ha...
- Ơ...
Con Vi đầu gấp lại trong lòng hắn, ánh mắt hoảng sợ nhìn thứ ngọ nguậy rè rè trong tay hắn. Nó chậm rãi dí quanh quanh hai núm vú con bé, rồi dần di chuyển xuống dưới. Hơi thở của hắn cũng dồn dập nhìn theo con cu giả cọ sát lên hai mép âm hộ con bé, rồi đi vào trong.
- Ưmmm... Ahh... Ôi... Dừng lại... Ôi...
Con Vi há hốc, hai bàn tay vô lực cố gạt thứ ngọ ngoậy đang tiến sân vào âm hộ. Hắn bỏ con bé nằm dài xuống giường, tay vẫn giữ chặt, ngồi sang bên cạnh. Tay kia lại mò mẫm dưới giường, rút ra một cái khác, đen thui, cong vòng lớn hơn không ít. Con Nga run rẩy leo lên giường, mặt hướng về phòng tắm, mông chổng về phía hắn. Ánh mắt con bé đỏ hoe nhìn thằng Hàn. Chuyện ô nhục này, con bé chưa bao giờ dám nói cho ai, lại để cho thằng Hàn chứng kiến. Mắt con bé nhắm lại, một dòng nước mắt chảy dài, khi thứ đó từng chút một đi vào. Hai bàn tay con bé che miệng, cố nén tiếng nấc trong cuống họng.
- Ưm... Ôi... Ôi... Dừng lại... Em chết mất... Ôi...
- Ưmmm...
Thằng Hàn bóp chặt nắm tay đến mức móng đâm vào thịt rớm máu. Nhưng nó không cảm thấy đau, vì lòng nó còn đang khổ sở chịu đựng cơn đau lớn hơn cả trăm lần. Nhìn con Vi chới với vô lực, con Nga vùi đầu xuống giường nén khóc chịu đựng, lòng nó như bị dao cắt ra từng khúc. Hai người con gái đầu tiên của nó trên đất Sài Gòn này, lại đang bị một thằng nhà giàu ốm yếu dày vò với trò tiêu khiển bệnh hoạn. Nó muốn lao ra, giật phăng thứ đó, cắm một cái vào miệng, một cái vào hậu môn hắn. Chưa đủ, bắt hắn chổng mông lên để nó đạp mạnh vào cho thứ kinh tởm đó chui hết vào trong. Hai mắt nó đỏ bừng tơ máu, nhìn quanh buồng tắm, chợt dừng lại chỗ cái máy sấy tóc treo trên tường. Ánh mắt nó sáng lên như nghĩ đến chuyện gì đó...
Thằng Hàn nhẹ nhàng khóa thoát nước Lavabô, mở vòi chảy vào tay không tiếng động. Tiếng rên rỉ, nài nỉ của hai đứa mỗi lúc một yếu ớt, khô khan. Nó mím môi kiên nhẫn, quan sát. Gã đó đang xoay mặt về phía buồng tắm, một tay giữ chặt giữa hai chân, một tay bóp nắm bầu vú con Vi, đưa vào miệng mút chùn chụt. Con Nga đã rũ rượi, hai đùi mềm nhũng, nằm bẹp xuống giường, sau mông còn ló ra một mẩu đen thui ngọ ngoậy. Thằng Hàn ngầm xác định rõ các vị trí. Nó rút dây điện máy sấy ra. Bật nút. Nhẹ nhàng thả máy vào lavabô đầy nước. Cắm điện.
- Xoẹt...
Cả căn nhà vụt tắt, tối đen. Đúng như nó dự đoán. Căn nhà có thiết bị chống chập điện. Thằng Hàn đã được ông Bần dạy qua một lớp cơ bản về điện để sửa chữa những thứ đơn giản ở trường.
- Mẹ nó... Quái quỉ gì vậy ?
Chồng con Nga đang lầm bầm chửi. Đột nhiên thân thể con Vi trượt nhanh tới trước, vuột khỏi tay hắn. Có tiếng mở cửa phòng, gió mát lùa vào.
- Chạy hả ? Chạy đi đâu... ha ha...
Hắn vụt dậy, lao theo. Vừa qua khung cửa, chợt một vật gì đó ngáng ngang dưới chân. Hắn chúi người lao thẳng xuống cầu thang.
- Ahhh... Trời... Đùng đùng.. Đùng...
Thằng Hàn co rúm người áp mặt trên sàn nhà lắng nghe. Có hơn mười bậc thang thôi... Ngàn vạn lần đừng chết ah... Sau một phút, không có tiếng động, thằng Hàn lồm cồm ngồi dậy, trở lại phòng. Con Vi ngơ ngác nằm dưới sàn, cũng ngồi dậy. Con Nga ngồi trên giường, rọi đèn pin, nhìn thằng Hàn hoảng sợ.
- Anh làm gì hắn ?
- Có làm gì đâu ? - Thằng Hàn nhúng vai. - Chạy chơi mà cũng vấp ngã, chán thiệt.
Đúng như thằng Hàn dự đoán, gã nhà giàu không đoản mệnh lắm. Chỉ bất tỉnh nhân sự với cục u to tướng trên trán. Dù hắn có tỉnh lại, thì mọi việc cũng được sắp xếp logic, không khe hở. Đột nhiên cúp điện, con Vi chạy trốn, hắn đuổi theo, vấp ngã. Ah... dĩ nhiên, con Nga phải thủ tiêu cái máy sấy tóc khét lẹt và tự bật cầu giao CB lên. Thế là xong.
Xong thì xong đối với hắn, nhưng chỉ mới bắt đầu với thằng Hàn. Trên đường chở con Vi về, thằng Hàn không nói một lời. Nó tự hứa một lúc nào đó sẽ trả thù. Một lúc nào đó, thứ đen thui ghê tởm đó sẽ ngập lút trong hậu môn thằng nhà giàu bệnh hoạn đó
- Dậy... Mẹ mày... Dậy ngay...
Tiếng gào thét của ông Bần làm thằng Hàn bừng tỉnh.
- Rửa mặt mau... Tới phòng thầy Hiệu trưởng... Có chuyện lớn rồi... - Ông gấp đến muốn khóc, đi qua đi lại.
- Chuyện gì gấp ? - Thằng Hàn dụi dụi mắt.
- Tao không biết... nhưng giọng ổng rất giận dữ...
Thằng Hàn chợt rùng mình nghĩ đến chuyện tối hôm qua. Không phải chứ ? Mình rõ ràng thấy hắn còn thở ah... Nó không dám chần chừ, mau chóng rửa mặt, đi theo ông Bần. Dọc hàng lang, nó thở phào khi nhìn thấy Tuyết Nga đang ngồi trong lớp. Mắt con bé nhìn nó hơi thâm quần, nhưng nụ cười trên môi thật xinh tươi. Chắc vì sung sướng khi nhìn thằng chồng với cái mặt sưng húp... Vậy thì, chuyện gì đang xảy ra ?
Phòng thầy Hiệu trưởng đầy kín giáo viên, ông Bần phải xin lỗi rối rít mới mở ra đường vào.
- Đêm qua hai cha con ông đi đâu ? - Câu đầu tiên của thầy Hiệu trưởng thật lạnh lùng.
- Dạ... Tôi... Tôi ra ngoài một chút... Thằng Hàn vẫn ở trường mà... - Ông Bần nói dối.
- Hừ... Tối qua có kẻ phá ổ khóa phòng Giáo viên, trộm đi một cái laptop dùng chung... - Ông ta gầm gừ. - Nhưng điều đáng nói là hắn còn xé nát tập ba bộ bài thi chưa chấm...
- Sao ? - Ông Bần rùng mình lo lắng.
Hơn mười năm làm việc ở trường, ông biết được tầm quan trọng của sự việc.Mất laptop là chuyện không lớn lắm, vì dù sao cũng là máy công cụ dạy học, không lưu trữ gì quan trọng. Nhưng phá hủy bài thi của học sinh, là chuyện lớn. Nếu tổ chức thi lại, học sinh sẽ than phiền. Nếu đến tai phụ huynh, nhà trường bị la mắng là chuyện nhỏ, nhưng đến tai cơ quan quản lý chiều dọc, vậy thì lớn chuyện rồi.
Cả nhóm người kéo nhau đi qua phòng giáo viên. Thằng Hàn nhìn ổ khóa bị nạy tung lên, thầm mỉm cười. Nhìn cả căn phòng bị lục tung lên, dưới sàn rất nhiều giấy thi nát vụn dồn đống.
- Trường còn mình cậu Hàn, thì cậu ấy giải thích đi...
Một giọng đàn ông vang lên trong đám người, được khá nhiều người đồng tình. Cả đám quay lại nhìn thằng Hàn. Nó mỉm cười lên tiếng:
- Cho hỏi người mới nói có phải là thầy Phước không ?
Gã Phước thoáng giật mình, rồi bình tĩnh lại bước ra. Ánh mắt hắn nhìn thằng Hàn như muốn nói, lần này mày chết chắc.
- Đúng là tôi... Nhưng trách nhiệm của cậu là phải giải thích với mọi người... Không phải của tôi... - Hắn hất hàm khiêu khích.
- Ah Không... Tui chỉ muốn hỏi vậy thôi... Trách nhiệm dĩ nhiên là của tui mà... dù thầy có hiểu rõ chuyện gì xảy ra... tui cũng phải đứng ra trả lời, đúng không ? - Nó nhe răng cười.
- Cậu... Cậu nói năng cho rõ ràng... - Gã Phước nghiến răng.
- Thôi... thầy lùi xuống đi... tạm thời hết chuyện của thầy... - Nó xua xua tay như đuổi tà.
- Mày... - Gã Phước căm tức lùi xuống.
Thằng Hàn chắp tay sau đít đi vòng vòng căn phòng trước ánh mắt tò mò của bao nhiêu người. Ông Bần thấp thỏm như đứng trên đống lửa, mắt dán chặt vào từng cử chỉ của thằng con. Nó nhìn cái ổ khóa hư hỏng, kéo cửa tủ đựng laptop, rồi nhìn đống giấy thi rách nát bừa bộn.
- Đúng là.... có kẻ đột nhập...
Một đám người suýt ngã ngữa với câu nhận xét đầu tiên của nó.
- Giả vờ giả vịt... Sao không nhận đi cho rồi ? - Gã Phước lầm bầm trong miệng, nhưng cũng đủ cho mọi người xung quanh nghe.
- Ý tôi... - Thằng Hàn nói lớn hơn, át cả giọng hắn. - Ý tôi muốn nói là kẻ đột nhập không thật sự muốn ăn cắp...
- Vậy để làm gì ?
- Kẻ đó... - Nó nhìn chằm chằm gã Phước. - Muốn vu oan giá họa cho người khác...
- Bằng chứng đâu nói như vậy ? - Gã Phước gân cổ lên cãi.
- Hắc hắc... - Thằng Hàn nhếch mép cười. - Ăn trộm thông thường đâu có ngu vậy... Cạy khóa thì thôi đi... Còn đập nát cả tay nắm cửa... cứ như sợ người ta không biết là nhà vừa có trộm...
- Ăn cắp laptop tại sao không lấy hết... - Nó kéo ngăn tủ ra, hai cái khác còn nguyên vẹn bên trong. - Lấy một cái thì đủ sao ?
Mọi người gật gù đồng ý. Gã Phước đỏ mặt, cố cãi:
- Lấy một cái, để trường không biết, lần sau quay lại còn lấy tiếp... - Vừa nói ra, gã chợt hối hận vì sự ngu xuẩn của mình.
- Hắc hắc... Nếu sợ trường biết thì đập nát ổ khóa làm gì ?
- Ha ha... hi hi...
Mọi người bật cười trong khi gương mặt gã Phước đỏ bầm như dương vật cương cứng.
- Vậy hắn xé bài thi làm khỉ gì ? Cậu Hàn nói xem... - Thầy Hiệu trưởng hỏi.
- Hắc hắc... Vì hắn biết bài thi chưa chấm sẽ mang lại rắc rối lớn với trường như thế nào... Và quan trọng là trường không dám báo cảnh sát vì sợ tới tai cơ quan quản lý.... Và... - Thằng Hàn nhếch mép cười khinh thường, ánh mắt không rời khuôn mặt gã Phước.
- Tui chắc chắn hắn phải là người trong trường... vì hai lý do... - Nó đưa tay lên. - Thứ nhất hắn hiểu được tầm quan trọng của bài thi chưa chấm... thứ hai... không có thằng ăn trộm nào rảnh rỗi ngồi xé cả xấp giấy đến nát như đến nỗi muốn ghép, cũng không ghép lại được...
Mọi người xôn xao to nhỏ.
- Kẻ đó đang có mặt tại đây... - Thằng Hàn quay một vòng, ánh mắt chằm chằm như xuyên thấu được cả quần áo mọi người.
- Thầy Phước... - Nó hô lớn.
- Cái gì ? Chứng cứ đâu... Thằng oắt con... Mày đừng có suy luận bậy bạ... - Gã Phước nhảy lên đong đỏng.
- Hắc hắc... Tui có nói thầy là kẻ đó đâu... Tui chỉ muốn hỏi ý thầy một chuyện thôi mà...
- Mày...
- Có phải... - Thằng Hàn nhìn chằm chằm gã, chân bước tới chậm chậm. - Thầy nói xem... Có phải là tìm được cái laptop bị mất ở đâu thì kẻ đó chịu trách nhiệm ?
- Ừ... - Gã vô thức gật đầu.
- Kể cả chuyện xé bài thi ? - Nó hỏi không ngừng, chân vẫn bước.
Gã gật gật, thoáng lùi lại.
- Tức là cái laptop không bị mang đi, mà giấu trong trường ? Tức là không phải bị ăn cắp mà là mục đích giá họa người khác ? - Nó đã sát mặt gã, ánh mắt mở trừng, miệng không ngừng nghỉ.
Gã Phước mồ hôi ướt trán, vô thức gật gật liên tục.
- Người bị giá họa phải là kẻ khả nghi nhất ? Vì người đó có mặt ở trường vào thời điểm đó, không có ai làm chứng ? Người đó không ai khác ngoài tui... Tại sao thầy hãm hại tui như vậy ?
- Tại mày... Hả ? Không... - Gã Phước buột miệng, chợt chối phăng đi. - Không... liên quan gì đến tao ?
Thầy Hiệu trưởng hơi nhíu mày, ánh mắt thâm thúy nhìn thầy Phước. Mọi người cũng bắt đầu nghi ngờ, nhìn gã. Nhưng bao nhiêu đó không đủ, chỉ có thể nói rằng gã lỡ miệng.
___________
- Tui chỉ hỏi thử thôi mà... Hỏi thử thôi... hắc hắc...
- Tôi thấy... - Gã Phước hít sâu một hơi, nói.
- Kiểm tra căn phòng của cha con tui đúng không ? - Thằng Hàn cắt ngang như biết rõ từng câu từng chữ gã sẽ nói.
- Tôi không có ý nghi ngờ cậu Hàn... - Gã đã bình tĩnh lại. - Nhưng đôi khi kiểm tra chỉ là hình thức thôi... Mong cậu hiểu cho.
- Ok... Tui biết mà... Vậy mời mọi người đi kiểm tra thôi... - Thằng Hàn ngồi lên bàn giáo viên, dửng dưng như chẳng liên quan gì đến nó.
- Cậu... không đi ? - Thầy Hiệu trưởng hỏi.
- Không... Đi để làm gì ? Dù gì mọi người có thể hỏi thầy Phước xem nó giấu chỗ nào ?
- Này... Này... thằng oắt con... Mày... - Gã Phước xắn tay áo, trừng mắt nhìn thằng Hàn, nhưng không dám bước tới.
- Khoan đã... khoan đã... Thầy Hiệu trưởng...
Chợt một giọng nói êm tai quen thuộc vang lên bên ngoài phòng. Thằng Hàn thở dài, nhưng lòng dâng lên một chút ấm áp lạ kì. Ngọc Lan mặt đỏ bừng, thở hổn hển chen người bước vào, tay cô bé ôm một cái laptop còn dán tem hiệu của trường.
- Em nghĩ mọi người đang hiểu lầm rồi... Em mang cái máy về nhà làm việc tối qua... - Cô bé lén nhìn thằng Hàn, miệng thở dốc. - Mới đến trường nghe chuyện này... Em mới vội lên đây...
Thằng Hàn cười tủm tỉm khiến mặt cô bé càng đỏ hơn.
- Cô Lan... Theo tôi nghĩ dường như cô vừa chạy từ sau trường lên đây thì hơn... - Gã Phước hậm hực nói.
- Tôi không có... - Ngọc Lan đỏ mặt vì nói dối.
- Tôi thấy cô có ý bênh vực thằng nhóc này... Hôm qua rõ ràng cái máy còn ở đây... Cô không có mang về nhà... Cô có gì với nó... - Gã hằn học, mắt nổi tơ máu.
Ngọc Lan lúng túng, mặt đỏ bừng lên.
- Khoan đã... Khoan đã... - Thằng Hàn tuột xuống bàn, xăm xăm bước lại.
- Hôm qua rõ ràng là không có lớp của thầy Phước... - Nó chỉ tay vào bảng Thời khóa biểu giáo viên treo trên tường. - Vậy... làm thế nào thầy Phước biết được tối hôm qua ba cái máy còn ở đây ?
- Tôi... Tôi đoán thế... Lúc nào chẳng vậy ? - Gã lúng túng thấy rõ.
- Thôi... Đủ rồi... - Thầy Hiệu trưởng tức giận hô lớn. - Chuyện này đến đây thôi... Không bàn tán nữa... Chuyện bài thi...
- Chuyện bài thi... - Ông nhìn qua Ngọc Lan và thằng Hàn. - Tôi giao cho thầy Phước... lựa lời giải thích với học sinh... cho làm lại đề cũ cũng được... Nhưng lưu ý các em không được nói ra ngoài... Ah... Anh tìm thợ sửa luôn cánh cửa đó cho tôi...
Mọi người rã đám. Tiếng xì xào bàn luận vẫn cố kềm nén thật thấp. Thằng Hàn cười hắc hắc khinh bỉ liếc nhìn khuôn mặt sượng cứng của gã Phước. Nó nghênh ngang khoác eo Ngọc Lan đi ra, không quên nháy mắt với ông Bần còn lau mồ hôi nhỏ giọt.
- Ấy... Kì cục quá... - Ngọc Lan chợt tỉnh ra, gắt thật nhỏ.
Cô bé gạt tay thằng Hàn khỏi bờ eo mình, mặt cúi gằm, sải chân bước thật nhanh.
Thế là xong một âm mưu đen tối, nhưng trong danh sách của thằng Hàn lại có thêm một kẻ cần tiêu diệt.
---------
Chiều tối hôm đó, sân trường lại vắng tanh. Chỉ còn tiếng chổi sàn sạt của ông Bần văng vẳng vang vọng. Ông Bần dồn lá bàng lại thành đống, bật lửa đốt. Ông bần thần nhìn làn khói trắng bốc lên cuộn tròn tròn trước khi tản ra, không khí tràn ngập mùi khen khét quen thuộc. Chuyện mất cắp sáng nay, ông biết nó là một âm mưu dơ bẩn của gã Phước.
Nhưng vấn đề là thằng Hàn con ông đã làm gì để hắn căm ghét như vậy ? Không lẽ vì ghen tức chuyện con Vi ? Hay con bé Ngọc Lan ? Con bé Ngọc Lan có lẽ cũng có gì đó với thằng Hàn. Nếu không phải thì sao tối nay lại rủ nó đi ăn chứ ? Nói là đền đáp sự giúp đỡ của nó, nhưng ông không thấy như vậy. Trong chuyện này, ông không có gút mắc gì, chỉ hơi lo lắng về những hiềm khích thằng Hàn đang đối mặt.
Ông Bần mãi suy nghĩ, không hề hay biết trong góc cầu thang tối, một ánh mắt đang quan sát ông. Thằng Hùng lớp 12A3 nhếch mép cười nhìn ông Bần, sau lưng nó một giọng con gái thì thào lo lắng.
- Em thấy chuyện này sao đó... Kì cục lắm...
- Gì đâu mà kỳ... Em làm được mà... - Thằng Hùng tay không ngừng cởi nút áo dài của con bé.
- Nhưng...
- Không sao... Ông già đó làm ăn được gì chứ ? Cùng lắm thì sờ mó chút thôi... - Nó vắt cái áo lên vai, tiếp tục cởi quần con bé.
- Em sợ lắm...
- Em sợ gì chứ... Lão già đó không dám làm gì em đâu... Nếu em không đồng ý... Em cứ giả vờ một chốc, cho lão sờ mó một chút, rồi đẩy gã ra... Xong...
Con bé đang nhấp nhỏm, môi mím chặt, nhìn bàn tay thằng Hùng tuột cái quần lót xuống, mảnh vải cuối cùng trên thân thể nó. Thằng Hùng nhìn hai bầu vú căng tròn mập mờ trong bóng tối, nhịn không được nó ôm ghì vòng eo con bé, miệng há to ngậm lấy núm vú mút mạnh.
- Ưmmm... Anh... - Con bé rít lên thật khẽ.
- Bao nhiêu thôi... Xong chuyện... Anh chìu em tới sáng... Chịu không cưng ?-
- Hứ... Ai thèm chứ... - Con bé mặt đỏ bừng, gắt lên.
Thằng Hùng tiện tay, ném quần áo con bé xuống sàn nhà. Nó rút điện thoại di động, bật chế độ quay phim, đặt giấu sau một cục gạch ống trong góc. Con bé chần chừ nằm xuống, tay bắt quanh miệng làm loa:
- Cứu tôi với...
- Nhỏ vậy ai nghe ? - Thằng Hùng gắt lên. - Lẹ đi... Ông già đang đi ra sau trường kìa...
- Đừng mà... Cứu tôi... Dừng lại...
- Hắc hắc... Nghe được đó... thương tâm lắm... - Thằng Hùng bật cười, nói nhỏ.
- Hứ...
- Xuỵt... Ông già tới rồi... Cứ theo kế hoạch mà làm nhé... Anh chờ em ngoài trường...
Ông Bần vừa nghe tiếng kêu cứu nho nhỏ từ phía góc trường. Nghĩ ngay đến chuyện con bé Ngọc Lan bị làm hại, ông vội vã ném cây chổi, toan chạy đi. Chợt nghĩ gì đó, quay lại nhặt cây chổi, nắm chặt trong tay, cố chạy thật nhanh. Từ xa, ông thấy một bóng đen, đội mũ đeo khẩu trang lao ra từ gầm cầu thang. Nhìn thấy ông, nó luống cuống chuyển hướng vọt ra sau trường. Khi ông Bần hổn hển chạy tới nơi đã không còn bóng dáng kẻ đó nữa.
- Ưmm... Cứu tôi...
Ông lò mò đi vào góc cầu thang tối, bật đèn. Chết sững cả người. Trước mặt ông là một đứa con gái lõa lồ nằm rên rỉ vặn vẹo trên đống quần áo nhàu nát. Khuôn mặt nó thật xinh đẹp, đỏ bừng, hai mắt nhắm chặt. Cơ thể trần truồng của nó phơi bày toàn bộ trước mắt ông, hai bầu vú nảy nở căng tròn còn ửng đỏ dấu vết gặm nhắm của kẻ vừa bỏ chạy.
Ông Bần nhận ra con bé tên Khả Nghi - Lớp 12A3. Ngày xưa, không hiểu ba nó nghi ngờ gì mẹ nó mà đặt một cái tên mập mờ như vậy. Ông còn nhớ ngày con bé vào trường năm lớp 10, bị bạn bè trêu chọc cũng vì cái tên. Nhưng đến cuối năm đó, nó chợt trổ mã xinh đẹp hẳn, nổi bật hơn phần lớn con gái trong trường. Cũng chính cái tên đó, lại trở thành giấc mơ của bao đứa con trai. Rồi con bé bắt đầu cặp bồ yêu đương, bao quanh nó chỉ còn những thằng quậy phá cá biệt, bọn ngoan hiền sợ hãi tránh xa.
_______
Ưmmm.... Em nóng chết mất... ôi...
Tiếng rên rỉ của con bé kéo ông Bần trở lại. Từ ngày được thõa mãn với con Vi, rồi thằng Hàn còn lôi kéo cả con Nga, cả hai đứa đều xinh đẹp nhất nhì khối 11, ông Bần đã không còn quá bức xúc như thời gian trước. Ánh mắt ông lướt qua cơ thể trần truồng vặn vẹo của con bé, dò xét xung quanh. Không biết tự lúc nào ông tự tập cho mình thói quen nhìn ngó sự việc theo một hướng khác, như thằng Hàn. Câu chuyện trước mắt không hề đơn giản. Khoảng cách từ vị trí ông quét sân đến đây không hề nhỏ, nhưng ông vẫn nghe được con bé kêu la. Tức là tiếng la của con bé không hề nhỏ. Nhưng ngay khi ông đặt chân đến đây, con bé chỉ ư ử rên nhỏ như mèo. Ông chợt phát hiện ở góc khuất có gì đó sáng sáng, sau cục gạch ống. Ông bước lại...
---------------
- Em có no không ?
- Hi hi... Anh hỏi hoài có một câu vậy ?
Ngọc Lan che miệng cười, nhìn khuôn mặt chất phác của thằng Hàn. Hai đứa sau bữa ăn tối thật vui. Thằng Hàn chở Ngọc Lan cứ chậm chậm chạy về nhà cô bé. Chẳng ai gợi ý đưa đẩy gì, tự nhiên như chuyện phải diễn ra như thế. Ngọc Lan mặt đỏ bừng dắt thằng Hàn đi qua cổng bảo vệ, lên căn hộ của mình. Nhưng đến khi ngồi xuống sofa bên cạnh nhau, sau những hơi thở hồi hộp dồn dập, hai đứa trở nên ngượng ngùng lúng túng.
- Cảm ơn em... Hồi sáng này, nếu không có em tìm ra cái laptop dưới gầm giường thì có lẽ... cha con anh phải ra đường... - Thằng Hàn chợt nói, ánh mắt chân thành nhìn Ngọc Lan.
- Hi hi... Dễ thôi mà... Nhưng sao anh biết hắn đặt dưới gầm giường ? - Cô bé tròn mắt nhìn thằng Hàn.
- Phì... Trong căn phòng đó... còn giấu được chỗ nào chứ ?
- Hi hi...
Hai đứa lại im lặng, theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Tay thằng Hàn thật ấm áp, nắm lấy tay Ngọc Lan. Cô bé im lặng, không từ chối, nhưng gò má cứ nóng lên.
- Nếu gã... gã hãm hại em chính là thầy Phước... Người thắng cuộc là anh... Anh sẽ yêu cầu em điều gì ? - Ngọc Lan chợt hỏi, mặt cúi gằm, lí nhí như muỗi kêu.
Thằng Hàn đứng lên đi vòng ra sau sofa, nhìn tấm lưng thon thả cong vòng của Ngọc Lan.
- Hắc hắc... Anh sẽ... - Nó chồm lên trước thì thầm vào bên tai đỏ bừng của cô bé. - Anh sẽ... trả lại công bằng cho em...
- Công bằng... Công bằng gì chứ? - Ngọc Lan cúi gằm mặt như muốn giấu hẳn vào bộ ngực phập phồng.
- Em không thấy rằng... em bị anh thấy hết như vậy... rất mất công bằng sao ? - Thằng Hàn chậm rãi leo qua sofa, miệng thì thầm thật nhỏ.
- Ah... Em... Em... Ưm...
Ngọc Lan vừa quay sang, đôi môi đang muốn nói liền bị miệng thằng Hàn bịt kín. Môi của Ngọc Lan run run mềm mại, ươn ướt vị ngọt thơm. Cô bé nhắm chặt hai mắt, đôi môi hé mở đón, chiếc lưỡi nhỏ nhút nhát yếu ớt hòa nhịp với thằng Hàn. Tay cô bé mát lạnh đặt lên bộ ngực trần nở nang của nó.
- Ưmmm.... - Vừa chạm vào làn da trần trụi săn chắc của thằng Hàn, làm Ngọc Lan bừng tỉnh.
Cô bé mở choàng hai mắt, miệng há hốc. Thằng Hàn tự lúc nào đã cởi hết quần áo, trần truồng ngồi bên cạnh Ngọc Lan. Ánh mắt cô bé sững sờ nhìn vật gân guốc to lớn vắt ngang bắp đùi nó.
- Ahhh... Trời ơi... - Ngọc Lan bưng mặt thét lên. - Anh... Anh... làm gì vậy ?
- Trả lại công bằng cho em thôi... - Thằng Hàn khoác tay lên vai Ngọc Lan, hai chân mở rộng tênh hênh, dửng dưng như không.
- Anh... kì cục quá... Mặc đồ vào đi... - Cô bé bưng kín mặt đỏ bừng tới mang tai.
- Không sao... Anh chấp nhận thua thiệt mà...
Thằng Hàn nhẹ nhàng gỡ tay cô bé xuống. Khuôn mặt Ngọc Lan thật xinh đẹp, đôi mắt nhắm chặt, hàng mi cong vút, hai gò má đỏ bừng như mận chín. Thằng Hàn chậm chậm hôn lên má, lên mũi, rồi đôi môi cô bé. Nó kéo tay cô bé đặt lên dương vật mình. Bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Lan rụt ngay lại như chạm vào lửa, rồi cũng miễn cưỡng chấp nhận. Hơi thở cô bé dồn dập, lưỡi mềm nhũn ngọt lịm trong miệng thằng Hàn. Dương vật nó đang thức tỉnh, căng phồng lên từng chút dưới bàn tay mát rượi của Ngọc Lan.
- Em vuốt nó đi... - Thằng Hàn thì thầm khẽ.
Ngọc Lan mặt mũi nóng bừng như có lửa, hé mắt nhìn xuống thứ to lớn, khó khăn lắm bàn tay mới nắm đủ. Cô bé cúi gằm mặt như muốn giấu vào ngực, tay khẽ vuốt lên xuống. Thằng Hàn ngữa người vào sofa, nhìn bàn tay nhỏ nhắn mát rượi của Ngọc Lan chậm rãi vuốt dọc thân dương vật nó. Cảm giác này còn tuyệt diệu hơn nó tưởng tượng rất nhiều. Những ngón tay thon dài, nhỏ nhắn, thường ngày chỉ cầm phấn bảng, lại đang ngượng ngùng vuốt ve dương vật cho nó.
Thằng Hàn kéo cô bé lại, đặt lên môi một nụ hôn thật sâu, thật mãnh liệt. Ngọc Lan như mềm nhũn ra, bàn tay vẫn không rời vuốt ve lên xuống. Tay thằng Hàn mò mẫm, mở nút áo, luồn vào trong. Một mảng mát rượi, mềm mại căng tròn lọt vào tay nó, mân mê, xoa nắn.
- Ưmm...
Ngọc Lan thở dốc, cánh mũi phập phồng, nhưng không ngăn cản, mà bàn tay cô bé vuốt mạnh hơn, nhanh hơn. Bàn tay thằng Hàn bao trọn lấy bầu vú căng tròn của cô bé, ngón tay cái miết nhẹ lên núm vú, cảm nhận nó rờn rợn săng cứng lại. Tay kia của nó kéo dây khóa sau lưng, luồn vào trong mân mê cặp mông tròn trịa dưới lớn ren mỏng manh mát rượi.
- Ưmm...
Ngọc Lan đỏ mặt đứng lên, từng mảnh đồ rơi xuống chân. Cơ thể tuyệt đẹp của cô bé một lần nữa phơi bày trước mặt thằng Hàn. Nhưng lần này lại khác. Cô bé lén nhìn thân hình rắn chắc, từng múi cơ cuồng cuộng rám nắng, vật cong cớn tím bầm giữa hai chân thằng Hàn, hạ thể chợt nhộn nhạo nóng bỏng. Thằng Hàn nhẹ nhàng kéo Ngọc Lan ngồi xuống, để tay cô bé nắm lấy dương vật nó.
- Em hôn nó đi...
Ngọc Lan cắn môi, nhìn thằng Hàn, rồi nhìn xuống cái đầu đỏ bầm trước mắt. Mặt cô bé đỏ bừng như ứa nước, ánh mắt mê man. Hơi thở cô bé gấp gáp như muốn muốn ngất đi. Bàn tay run run nhẹ nhàng vén tóc qua tai, cô bé nhắm mắt lại, cúi xuống.
- Ahhh....
Nhìn đôi môi đỏ hồng của Ngọc Lan hé mở, bao quanh đầu dương vật, thằng Hàn sướng điên dại. Nó cảm nhận được sự ấm áp, ẩm ướt quanh đầu dương vật, lan tỏa dần xuống dưới. Chiếc lưỡi cô bé vụng về khuấy động như tò mò nếm thử mùi vị đàn ông của nó. Nó hít hà, tay vuốt ve bầu vú căng tròn, tay đặt lên mái tóc lòa xòa nhấp nhô của Ngọc Lan. Cô bé bắt đầu quen dần với vật to lớn của nó trong miệng, mút sâu hơn, mạnh hơn.
Thằng Hàn kéo Ngọc Lan dậy, lau khoé môi cô bé. Trước mặt nó đâu còn cô giáo Lan điềm đạm hàng ngày, mà là một cô bé bẽn lẽn, ánh mắt ngượng ngùng xen lẫn phấn khích. Nó cúi xuống hôn quanh chiếc cổ trắng ngần, liếm nhẹ đường rãnh sâu hoắm trên ngực. Tay bóp nhẹ hai bầu vú vung lên, đón một bên núm vú vào miệng, mút nhẹ.
- Ưm...
Đây là lần thứ hai thằng Hàn hôn ngực Ngọc Lan. Nhưng cảm giác mới lạ vẫn rõ mồn một đối với nó. Lưỡi nó quét qua quét lại, cảm nhận núm vú cô bé thổn thức săn cứng trong miệng nó. Thằng Hàn lại vùi mặt vào bầu vú bên kia, ngón tay chà sát lên đầu vú còn ẩm ướt nước miếng của nó.
- Ưmm... Ôi...
Cô bé bấu chặt vai nó, miệng rên rỉ thật khẽ. Ngực cô bé phập phồng, ưỡn ẹo theo cái miệng tham lam ngấu nghiến của nó. Thằng Hàn đỡ hai chân Ngọc Lan lên, tựa lưng vào thành ghế, nhẹ nhàng tách đầu gối cô bé mở rộng sang hai bên. Tay cô bé muốn che chắn, bị ngăn lại. Cô bé cắn môi, nắm tay bóp chặt, nhìn âm hộ mình mở rộng phơi bày trước ánh mắt nó. Thằng Hàn quỳ gối xuống sàn nhà, ánh mắt say mê nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp ngượng ngùng của Ngọc Lan, hai bầu vú căng tròn, cặp đùi thon dài mở rộng trước mắt nó. Nó cúi xuống, hai tay bợ cặp mông tròn trịa, lưỡi le dài liếm dọc hai mép âm hộ mọng nước.
- Ưmm...
Ngọc Lan bật rên thật khẽ. Hai bàn tay thằng Hàn bợ dưới mông, đỡ người cô bé ưỡn lên, hai chân mở rộng cho lưỡi nó vét vào sâu hơn.
- Ôi... Em chết mất... Ôi...
Ngọc Lan vô thức tuột lưng cao lên, đến cả người ngữa ra trên sofa. Hai chân cô bé chống vuông góc xuống nệm, mở rộng, âm hộ há hốc đón lấy miệng thằng Hàn say mê dính chặt. Tay nó không còn bợ đỡ, đưa lên xoa nắn hai bầu vú căng tròn. Ngón tay kẹp lấy, se se kéo dãn hai núm vú săng cứng của Ngọc Lan.
- Ưmm... Ôi....
----------
Ông Bần quỳ gối bên cạnh, tay lay nhẹ con Nghi. Con bé nhắm chặt hai mắt, miệng rên rỉ thật nhẹ. Mặt con bé đang đỏ lên ngay cả ông cũng thấy rõ. Ánh mắt ông rà soát khắp cơ thể trần truồng của con bé không sót một vị trí nào. Hai bầu vú căng tròn, núm vú đỏ hồng tròn như hai đồng xu, cặp đùi tròn trịa khép hờ lộ cả vùng mu nhẵn thín và hai mép âm hộ nhỏ bé. Ông thấy máu mình nóng lên.
Hai bàn tay chai sạn đen đúa của ông nhẹ nhàng đặt lên hai bầu vú con Nghi. Con bé chợt im bặt, cánh mũi phập phồng căng thẳng. Tay ông nhào nặn, mặt ông cúi xuống áp lên hai bầu vú mơn mởn, miệng ông hớp hớp ngậm lại. Con bé chợt gồng cứng người, hơi thở dồn dập, nhưng miệng vẫn nín thin chịu đựng. Hai tay ông bóp hai khối thịt mềm mại vung lên, mút chùn chụt say mê hai núm vú đỏ hồng, mặc kệ chúng còn vương mùi thuốc lá của kẻ kia. Ngực con bé ưỡn lên, căng cứng, khớp ngón chân co quắp lại, lách cách. Tay ông lại mò vào giữa hai chân, ngón tay thô dầy chai sạn của ông miết dọc âm hộ ẩm ướt của con bé.
- Ưm...
Con Nghi bật rên khẽ, chợt im bặt như tự kềm nén. Cặp đùi con bé khép chặt nhưng không ngăn được bàn tay ông. Ngón tay ông miết lên mồng đốc, day day thật nhanh, nhanh đến mức miệng con bé cứ há hốc, hai chân đờ đẫn mở rộng ra.
Ông Bần đứng lên cởi quần áo mình, ánh mắt không rời cơ thể tuyệt đẹp của Khả Nghi. Dù con bé có âm mưu gì, ông cũng dứt khoát tận hưởng món quà trên trời rớt xuống cho ông tối nay. Ông quỳ xuống, vác hai chân con bé qua đùi. Dương vật ông căng cứng trong tay quét nhẹ dọc hai mép âm hộ mọng nước của con bé. Ông chậm rãi nhấn người tới.
- Ôi... Chú... Chú Bần... Khoan đã...
Khả Nghi chợt bừng tỉnh, hai tay yếu ớt ngăn người ông. Ánh mắt con bé đỏ hoe sợ hãi, nhìn ông như nài nỉ. Ông Bần nhếch mép cười, người vẫn nhấn vào chậm rãi. Cảm giác khít khao thông suốt làm ông tê dại, nhưng còn sung sướng hơn khi nhìn ánh mắt mê man của con bé khi dương vật ông từng phân đi vào người nó. Tay con bé yếu ớt bấu lấy ngực ông, chậm rãi tuột xuống, buông lỏng. Hạ thể ông bắt đầu nhịp nhàng, rút ra thúc mạnh. Con Nghi nhắm chặt hai mắt, tay che kín miệng ngăn tiếng nấc từ trong cuống họng. Ông gạt hai cánh tay con bé ra, tham lam nhào nặn cặp vú của nó. Cả người ông chồm lên, nằm úp lên thân thể trắng muốt, lưỡi ông chui vào cái miệng há hốc cửa con bé.
- Ứ...ưm... Ưm...
_______
- Ưmm... Ôi... Ahh... đau quá....
Thằng Hàn ôm ghì lấy Ngọc Lan, hôn lên dòng nước mắt chảy dài bên gò má. Hai bàn tay cô bé bấu chặt vai nó đến rướm máu. Dương vật nó bó chặt, lấp kín trọn vẹn âm hộ cô bé. Nó ngừng đó thật lâu. Hôn lên đôi môi run rẩy đau đớn của cô bé. Tay nó vuốt ve dọc cặp đùi tròn lẳng, mở rộng, rồi mân mê, xoa nắn hai bầu vú căng tròn đè nén dưới ngực của cô bé. Âm hộ cô bé lỏng dần, cảm giác nỏng bỏng chan hòa. Nó chậm rãi rút người ra, thân dương vật mang theo một vết máu đỏ tươi xinh đẹp và cả trinh tiết của Ngọc Lan.
- Ưm...
Thằng Hàn lại chậm rãi đưa vào, ánh mắt không ngừng quan sát khuôn mặt cô bé nhăn nhó đau đớn. Ai nói đàn ông củ to luôn có lợi thế ? Ít nhất trong lần đầu tiên của phụ nữ, hắn sẽ ít nhiều để lại chút sợ hãi đối với cô ta. Thằng Hàn không nhớ chính xác nó đã tước đi lần đầu tiên của bao nhiêu đứa con gái. Dù sao nơi nó ở trước đây, khái niệm trinh tiết cũng rất thoáng. Cứ như xếp hàng mua vé, đứng đầu thì nhận trước, thế thôi. Nhưng người con gái thành thị, học vấn cao, tuổi đời chính chắn và nghề nghiệp cao quý như Ngọc Lan, điều gì đã đưa đẩy cô bé đến quyết định này ?
- Ưm... Ôi...
Lưỡi thằng Hàn và Ngọc Lan cuống lấy nhau say mê. Hạ thể nó nhấp nhỏm thật đều thật đều. Hơi thở cô bé nóng bỏng, mềm yếu như tơ. Hai cánh tay cô bé choàng qua cổ nó, ánh mắt mê man tê dại.
- Ư... ư...
Thằng Hàn cố kềm nén chậm rãi cho Ngọc Lan vượt qua sự đau đớn. Tư thế đối mặt này là kiểu nhàm chán nhất đối với nó. Dù nói là kiểu truyền thống của cha ông, nhưng thằng Hàn chỉ thích các kiểu cách tân hiện đại. Vừa giao hợp vừa được nhìn ngắm cơ thể trần truồng của bạn tình, tay còn có thể sờ nắn để tăng hưng phấn. Nhưng giờ đây, ánh mắt nó chỉ có thể nhìn khuôn mặt của Ngọc Lan. Cô bé nhắm chặt đôi mắt, hàng mi cong vút còn dính bết nước mắt. Đôi môi cô bé hé mở, hơi thở dồn dập gấp gáp theo nhịp nó. Thằng Hàn chợt nhận ra cô bé rất đẹp ? Nét đẹp hiền lành mơ mộng, mà trước đây nó mãi nhìn chằm chằm vào cơ thể nóng bỏng của cô bé, không nhận ra. Hơi thở cô bé thật mỏng manh nóng bỏng phả vào mặt làm nó say mê. Sự mềm mại ấm áp dưới cơ thể làm nó tê dại. Cảm giác bó chặt nóng bỏng bên dưới làm nó sung sướng. Chưa bao giờ thằng Hàn cảm thấy mình mất kiểm soát nhanh như vậy. Cơn cực khoái ồ ạt tràn lên não. Thằng Hàn luống cuống gỡ tay Ngọc Lan trên cổ, nhưng có vẻ đã muộn.
- Ahhh...
- Ưmmm...
Dương vật nó bùng nổ. Ngọc Lan ôm ghì lấy nó, cơ thể run rẩy đón nhận từng đợt từng đợt tinh trùng nóng hổi mãnh liệt lao sâu vào trong người. Một cảm giác ấm áp lan ra như muốn hòa tan hai cơ thể vào nhau. Thằng Hàn như lịm đi một khắc. Dương vật nó giật giật yếu dần như trút hết những giọt cuối cùng vào người cô bé. Cảm giác trọn vẹn đê mê này đã rất lâu bị thằng Hàn quên lãng. Tự dưng nó nghĩ đến ông Bần và cách xuất tinh của ông mà nó luôn cho rằng mất vệ sinh, nhàm chán. Nhưng cũng cách truyền thống cổ lổ sỉ đó lại mang cho nó sự sung sướng tuyệt đỉnh như vậy. Có lẽ nhiều thứ nó còn phải học hỏi ông.
___________
mục hay: truyen sex|truyen loan luan
truyen nguoi lontruyen sex 2015