watch sexy videos at nza-vids!
Về trang chủ: Truyện Sex 2016
- Áhh... á... cháy... lui mau... lửa....
- Áhh... Khônggg...
"Bịch" "Bịch" "Bịch"
Phương Trinh đứng bật dậy, thản thốt. Tiếng la hét hốt hoảng, tiếng những cơ thể bốc lửa liều mạng lao xuống đất từ mái nhà, bình bịch nện vào tim cô bé đau nhói... Họ... tất cả bọn họ... đều thất bại thê thảm.
- Thông cảm... Chúng tôi đã dùng hết bom... đạn thì phải tiết kiệm ah... - Ông Phương nhúng vai trước ánh mắt sắc lạnh của Phương Trinh.
- Ông... Ông dừng lại ngay... trước khi hủy đi con đường thương lượng cuối cùng của mình không? - Phương Trinh hét lên giận dữ.
- Ha ha... Thương lượng sao? Cô cho rằng tôi bắt giữ con tin để tìm đường thương lượng sao? - Ông Phương cười cay đắng. - Quốc gia đã bao giờ khoan hồng với một kẻ phản quốc?
Phương Trinh mím môi nín lặng, lòng cô bé nao nao lo lắng. Nếu ông Phương đã nhận ra mình không còn lối thoát, liệu ông ta còn làm ra hành động điên cuồng nào nữa.
- Như tôi đã nói trước đây... Sự giả dối của cô sẽ khiến người khác trả giá... - Ông Phương chĩa khẩu súng lướt qua những khuôn mặt tái mét, đang cố ra vẻ cứng rắng, dừng lại trước ánh mắt tức giận của Ngọc Lan.
- Lôi bốn đứa đó ra đây... - Ông phẩy phẩy khẩu súng.
Gã bên cạnh lao ngay vào hàng người, kéo Ngọc Lan và cả ba thằng học trò ru rú sau lưng cô. Thằng Hàn xông tới sau lưng gã chưa kịp làm gì thì trước mắt đã loáng lên, khuôn mặt đau nhói, choáng váng ngã ngữa ra sau. Gã sát thủ toan quay lại bồi cho nó thêm một cú nữa, nhưng Phương Trinh đã chặn ngay trước mặt, bàn tay con bé chớp nhoáng đánh ra bảy đòn vào bảy huyệt đạo trước ngực. Gã sát thù gầm gừ, chỉ lùi lại một chút vì lực đạo của Phương Trinh không đủ. Gã trừng mắt, vung tay đấm mạnh. Phương Trinh đưa tay lên đỡ, nhưng cả cánh tay con bé quật ngược vào mặt, cả người bắn ngữa ra sau. Thằng Hàn lao lên đỡ lấy cơ thể con bé. Lực đạo lớn đến mức nó cũng phải hự lên một tiếng đau đớn, té ngữa ra sau. Gã sát thủ lườm lườm ánh mắt sắc lạnh, tiếp tục kéo Ngọc Lan và Kiên Trung Mạnh rời khỏi nhóm. Thằng Hàn nghiến răng nuốt xuống nụm máu tanh trong miệng, toan đứng lên, nhưng Phương Trinh lại ngăn cản nó. Nghĩa khí không thể mất đi, nhưng lấy trứng chọi đá không còn là nghĩa khí, mà là ngu ngốc. Đối với Ngọc Lan ông Phương còn e ngại vì bí mật sau vai, nhưng đối với thằng Hàn, ông ta sẽ chẳng ngại tặng nó ngay một viên đạn.
- Buông chúng tôi ra... Ông muốn làm gì? - Ngọc Lan tức tối cố dằn lại, nhưng dưới họng súng lạnh lẽo, cô bé và ba thằng học trò túm tụm trên chiếc bàn.
Ông Phương bước lên bàn kính, bước vòng ra sau lưng Ngọc Lan, khẽ xoay cô đứng đối diện với ánh mắt ngơ ngác của ba đứa học sinh.
- Tôi là một kẻ đã chết... Ha ha... Nhưng trước khi ra đi... Tôi muốn điên cuồng một lần... Tôi rất nhớ cơ thể em... Em biết không? - Ông Phương cúi xuống hôn lên gò má Ngọc Lan, mặt cô bé vô thức đỏ ửng lên vì lời nói của ông ta trước mặt bao nhiêu người.
Giọng ông ta vẫn ấm áp, nhưng lọt vào tai Ngọc Lan lại như tiếng vọng về từ địa ngục xa xôi. Bàn tay ông ta nóng hừng hực vuốt ve gò má mịn màn, chậm vuốt dọc chiếc cổ thon dài trắng ngần, làm cô khẽ rùng mình, nhắm mắt chịu đựng. Nhưng khi bàn tay ông ta luồn vào vạt áo choàng, Ngọc Lan giật mình ngăn lại.
- Tôi không muốn... Không bao giờ giữa tôi và ông sẽ phát sinh chuyện đó nữa... - Ngọc Lan mím môi kiên quyết kéo bàn tay ông Phương khỏi áo choàng của mình.
- Haizz... Tôi biết... Vì thế tôi mới kéo ba đứa này lên chơi với em... Em và ba đứa nó sẽ biểu diễn một màn đưa tiễn tôi lên đường... được chứ?
- Anh Phương... - Hiền Mai đứng phắt dậy giận dữ.
- Câm miệng... ngồi xuốnggg...
Hai mắt ông Phương long lên sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống Hiền Mai. Cô mím môi, đôi mắt xinh đẹp chợt đỏ lên.
- Ông điên rồi... Tôi không bao giờ làm chuyện đó... Ông có uy hiếp mạng sống của ai cũng vô dụng... chúng tôi không bao giờ diễn trò bệnh hoạn đó cho ông xem đâu... Ông cứ bắn tôi đi... - Ngọc Lan gắt lên, mặt đỏ bừng tức giận.
"Đoàng"
Tiếng hét giận dữ của Ngọc Lan còn chưa dứt, thì một tiếng súng nổ đanh gọn thật lớn vang lên, làm cả đám người giật bắn người, màn nhĩ ong ong ù đặc.
- Á...
Thằng Kiên hai chân run như cầy sấy, nhìn xuống ống quần short phất phơ hiện lên một lỗ thủng tròn xoe. Vừa rồi, nó còn cảm nhận được cả hơi gió của đường đi viên đạn, sát đầu gối, xuyên qua quần, cắm vào bộ ghế salon sau lưng. Hạ thể nó vô thức nóng lên hừng hực, một dòng nước ấm lan ra ướt sũng, nhỏ ton ton xuống mặt kính. Thằng Kiên mặt đỏ bừng xấu hổ, nhưng chợt nhận ra không ai chê cười nó, mà mọi ánh mắt đều tức giận đổ dồn về ông Phương.
- Chỉ cần lệch hai phân... cuộc đời còn lại của thằng bé sẽ vĩnh viễn gắn liền với cái nạng... - Ông Phương xoay xoay khẩu súng không có đầu hãm thanh của Phương Trinh trên tay.
- Ông... Ông điên rồi... - Ngọc Lan tức giận đến run rẩy, nắm tay nhỏ nhắn siết chặt kềm nén.
- Bắt đầu đi... dài dòng quá rồi đấy...
Ông Phương vừa dứt lời, gã sát thủ sau lưng xăm xăm bước tới, họng súng đen ngòm chĩa vào đũng quần Kiên, Trung và Mạnh.
- Cởi quần... cởi áo... - Hắn nói bằng giọng khô cứng, ngọng nghịu.
- Nhưng mà... khoan đã...
Thằng Mạnh định phản khán, nhưng họng súng cứng ngắt lạnh buốt dí vào đầu, làm nó răm rắp nghe theo. Cả ba đứa lúng túng đỏ mặt cởi hết quần áo, tòng ngòng đứng trên bục kính giữa ánh mắt bao nhiêu người. Ngọc Lan bối rối sợ hãi, đây là giấc mộng hoang đàng tội lỗi ám ảnh nhất cuộc đời cô. Nhưng dường như nó sắp trở thành hiện thực trước sự chứng kiến của bao nhiêu người. Chợt cô nhận ra ánh mắt cảm thông từ hai người đàn ông, làm lòng cô được xoa dịu ấm áp.
- Bỏ tay... - Gã sát thủ ra lệnh cho ba thằng đứa thẳng người, bỏ tay xuống không được che hạ bộ.
Ngọc Lan nhắm chặt hai mắt, không muốn nhìn vào cơ thể rắn chắc trần truồng của ba đứa học trò ngay trước mặt mình. Ông Phương cúi xuống hôn lên vành tai Ngọc Lan, bàn tay ông chậm chậm luồn vào mép áo choàng, mân mê bầu vú căng tròn mát rượi của cô. Ngọc Lan mím môi, hơi thở dồn dập, kềm nén. Sợi dây thắt lưng buông lỏng, một bên vạt áo mở nhẹ sang bên. Cơ thể cô bé run lên, sợ hãi. Một nửa thân thể cô trần trụi lộ ra, bầu vú trắng muốt bị bàn tay ông Phương nhào nặn ngay trước ánh mắt sững sờ của ba đứa học trò và cả đám người bên dưới. Khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Lan đỏ bừng cúi gằm xuống, mí mắt nhắm chặt, tim cô bé đập dồn dập, hít thở khó khăn. Cô bé cố nghĩ đến những điều khác, điều gì đó trong sáng, tốt đẹp hơn, cố quên đi cảm giác ô nhục này.
- Không được che lại... Đứa nào che đậy... Tao bắn gãy chân...
Lời đe dọa của Ông Phương vang bên tai, làm Ngọc Lan bừng tỉnh. Cô mở mắt ra, đỏ mặt nhìn ba cái dương vật đỏ hồng của Kiên, Trung và Mạnh đang cương cứng chĩa về phía mình. Ngọc Lan hơi thở dồn dập, mặt cúi gằm nhìn hai vạt áo choàng của cô bị mở rộng sang hai bên, rơi xuống. Cơn gió mát lạnh làm cô rùng mình sợ hãi, hai mắt nhắm chặt lại. Toàn bộ cơ thể tuyệt đẹp của Ngọc Lan trần truồng phơi bày trước ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả ba đứa học trò len lén nuốt nước miếng. Thằng Hàn, Phương Trinh và Hiền Mai đều quay mặt đi. Tuyết Nga lại mím môi suy nghĩ như cân nhắc điều gì đó. Riêng ông Lợi là hơi thở phì phò, như lò hơi sắp bùng nổ, ánh mắt căm thù chằm chằm nhìn người đàn ông đứng sau lưng Ngọc Lan. Ông Phương khẽ đẩy người Ngọc Lan nhích lên trước. Hai bầu vú cô căng tròn trắng muốt rung rinh trước ánh mắt vừa sợ hãi vừa thích thú của Kiên, Trung và Mạnh.
- Chạm thử đi... rất mềm mại... - Ông Phương vừa nói, hai ngón tay vừa se se nhẹ nhẹ hai chiếc núm vú đỏ hồng run rẩy của cô.
- Thằng khốn nạn... tao liều mạng với mày...
Ông Lợi chợt gầm lên, lao đến. Ông Phương không hề ngạc nhiên nhếch mép cười, như đã chờ đợi sẵn. Ông nâng súng lên chĩa thẳng vào khuôn mặt méo mó giận dữ của ông Lợi, bóp cò. Ngọc Lan hốt hoảng ôm choàng lấy cánh tay ông ta.
- Khôngggg...
"Đoàng"
Cả đám chết sững. Ông Lợi hai mắt đỏ bừng, bàn tay run run đưa lên mặt. Một vệt máu dài cắt ngang gò má ông, máu chảy dài nhỏ giọt. Nếu Ngọc Lan không kịp ngăn trở, viên đạn có lẽ đã ghim vào giữa trán ông ta.
- Đừng... đừng bắn nữa... đừng ngăn cản ông ta... ông ta điên rồi... - Ngọc Lan khóc ngấc, hét lên.
- Ông muốn xem phải không? Đượccc... để chúng tôi làm...
Ngọc Lan nghẹn ngào trần truồng quỳ xuống sàn kính ngay trước ba cái dương vật cong cớn dựng đứng của ba đứa học trò. Kiên, Trung và Mạnh giật bắn người bối rối lùi lại, tay che kín hạ bộ. Ba đứa sợ hãi nhìn xuống gương mặt xinh đẹp ướt đẫm nước mắt của cô giáo mình. Đôi môi Ngọc Lan run run muốn nói gì đó, nhưng tiếng nấc nghẹn ngào không thốt nên lời. Đột nhiên, một bàn chân trắng muốt trần trụi bước lên bục kính. Ngọc Lan và cả ông Phương ngạc nhiên nhìn sang. Đối mặt với họ là ánh mắt trong veo, điềm nhiên của Tuyết Nga.
- Không ngại em tham gia vào chứ? - Con bé hỏi nhỏ, khuôn mặt ửng đỏ, tay chậm chậm cởi quần áo.
- Ha... ha... hay lắm... càng đông càng vui... - Ông Phương khoanh tay thú vị nhìn con bé xinh đẹp đang cởi từng mảnh quần áo trước mặt mình.
Thằng Hàn từ phía sau dõi theo tấm lưng thon gọn của con bé, cảm xúc mâu thuẫn phức tạp. Nó biết sự hy sinh của Tuyết Nga sẽ giúp cho Ngọc Lan vượt qua được sự ô nhục về tâm lý này. Nhưng ngược lại, lòng nó lại khó chịu mất mát... Tuyết Nga xoay lưng về phía mọi người. Chiếc quần lót, mảnh vải cuối cùng trên cơ thể tuyệt đẹp của con bé, chậm chậm kéo tuột qua bờ mông lộ ra hai mép âm hộ đỏ hồng khít khao. Ông Lợi hít một hơi như lấy bình tĩnh, quay mặt sang chỗ khác. Kiên Trung Mạnh ba đứa há hốc nhìn Tuyết Nga. Làn da bóng mịn, hai bầu vú to lớn cân xứng, hai chiếc núm vú đỏ hồng xinh xắn như hai nụ hoa, bờ eo thon gọn, uốn lượng theo bờ hông nở nang thành thục, cặp đùi tròn lẳng trắng muốt và cả vùng mu lông phơn phớt đỏ hồng. Cô bé quá xinh đẹp. Đẹp đến nỗi chúng nhìn không chớp mắt, làm gương mặt cô bé đỏ lên ngượng ngùng. Dù cơ thể cô giáo Ngọc Lan cũng tuyệt đẹp, không hề kém, nhưng đối với cô, dù sao ba đứa cũng còn chút kiêng nể. Có nhìn cũng là lén lút từng chút một. Nhưng với Tuyết Nga lại khác. Là bạn cùng trường, cùng lớp, cảm giác sợ hãi không tồn tại, chỉ còn lại sự thèm khát lộ rõ trong ánh mắt cả ba đứa. Tuyết Nga bước lại bên cạnh Ngọc Lan, quỳ xuống.
- Trong chúng ta, ai biết được mình sẽ còn sống đi khỏi nơi này chứ... Chị cứ xem như vui đùa một chút... được không? - Tuyết Nga mỉm cười thật tươi.
- Chị... - Ngọc Lan sững người, chợt hiểu ra ngụ ý của Tuyết Nga.
_______
Con bé khuyên cô nên buông lỏng, tạm thời quên đi thân phận của mình, đừng gượng ép bản thân. Vì trong tình huống này, càng miễn cưỡng thì cuối cùng kẻ chịu tổn thương lại chính là mình. Ngọc Lan chợt nở một nụ cười, lau nước mắt trên mặt, gật đầu như cảm ơn Tuyết Nga. Cô nhìn lên ba khuôn mặt đỏ bừng ngượng ngùng của Kiên, Trung và Mạnh, ánh mắt chợt chuyển xuống ba cái dương vật căng cứng không che hết trong tay. Ngọc Lan thấy mặt mình nóng bừng lên.
Kiên Trung và Mạnh tim đập dồn dập, bàn tay rụt rè bỏ xuống. Ba cái dương vật to lớn đỏ hồng chĩa thằng vào mặt Ngọc Lan và Tuyết Nga. Thằng Mạnh nhìn xuống khuôn mặt đỏ hồng xinh đẹp của Tuyết Nga. Nó nhớ rõ không ít lần mình lén nhìn theo con bé trong sân trường, nhưng với bản tính rụt rè nó không dám bắt chuyện. Con bé cắn nhẹ bờ môi đỏ hồng, tay nhẹ nhàng cầm lấy dương vật nó. Những ngón tay thon nhỏ đó mới tuyệt vời làm sao... Gương mặt con bé sát vào hạ thể đầy lông xoăn tít, bờ môi hé mở để chiếc lưỡi nhỏ nhắn liếm dọc thân dương vật của nó. Con bé lại cúi người thấp xuống liếm sát bùi dái nhăn nheo săn gọn rồi rà lưỡi dọc lên trên, há miệng thật lớn ngậm kín lấy dương vật nó. Thằng Mạnh khẽ hít hà sung sướng... Tuyết Nga nhìn lên, ánh mắt vừa hờn dỗi, vừa ngượng ngùng. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Tuyết Nga bao quanh thân dương vật của Mạnh, nuốt vào thật sâu... thật sâu...
Ngọc Lan bên này vừa nhìn vẻ say mê của Tuyết Nga vừa ngượng chín cả người. Dù đã được trấn an tâm lý, nhưng chưa bao giờ Ngọc Lan phải đối diện với hai cái dương vật tòng ngòng trước mặt thế này. Cô mím môi đưa hai tay, nhẹ nhàng nắm lấy dương vật thằng Kiên và thằng Trung. Mặt cô đỏ bừng không dám ngẩng lên sợ bắt gặp ánh mắt háo hức của chúng. Hai chiếc dương vật căng cứng chụm đầu lại. Ngọc Lan nhắm mắt, le lưỡi ra liếm nhẹ lên hai cái đầu bóng lưỡng. Một mùi khai khai thoang thoảng trong miệng làm mặt cô đỏ bừng lên. Ngọc Lan không hỏi, vì cô là người chứng kiến sự cố của thằng Kiên... Nhưng mùi vị này không tệ như cô nghĩ, có gì đó làm cơ thể cô nóng lên... Thằng Kiên có vẻ đang rất sợ hãi, hai chân nó nhấm nhỏm không yên. Nhưng khi đôi môi Ngọc Lan bao quanh dương vật căng bóng của nó nuốt sâu đến gốc, nó thở phào nhẹ nhõm. Kiên và Trung run run hít hà nhìn xuống gương mặt đỏ hồng xinh đẹp của Ngọc Lan, người phụ nữ xinh đẹp, luôn nghiêm khắc với hai đứa nó. Cả hai đứa thấy mình lâng lâng như đang nằm mộng. Nhưng mộng mị cũng không thể sung sướng tuyệt vời đến như vậy. Cái lưỡi nho nhỏ của cô thật ấm, đôi môi của cô sao mềm mại đến vậy... miệng cô nhỏ nhắn như thế sao có thể nuốt dương vật căng cứng đến tận gốc... Ngọc Lan nhắm chặt hai mắt. Đầu óc cô đã quá căng thẳng mệt mỏi, chợt trở nên trống rỗng đơn giản đến lạ kì... Không còn những khẩu súng đen bóng, không còn ánh mắt cười cợt khoái trá sau lưng.... Tất cả chỉ còn hai cái dương vật căng cứng, một trong tay sục nhanh liên tục, một mút sâu trong miệng như rút cạn mùi vị nồng nàng làm cơ thể cô rạo rực, ẩm ướt.
Ngọc Lan và Tuyết Nga tim đập thật nhanh, quỳ gối trên mặt kính. Mạnh, Kiên và Trung chậm chậm ngồi xuống vây quanh hai cơ thể phụ nữ tuyệt đẹp đang hồi hộp chờ đợi. Thằng Kiên và Mạnh run rẩy choàng quanh cơ thể mềm mại của Ngọc Lan, đỡ cô nằm xuống. Hai đứa nuốt nước miếng nhìn hai bầu vú căng tròn bóng loáng dưới ánh đèn và cả hai đầu vú đỏ hồng chúm chím đang rung rinh phập phồng. Kiên Mạnh há miệng, đưa đầu lưỡi liếm quanh quanh hai bông hoa xinh đẹp đó, mùi hương của Ngọc Lan thơm ngát làm chúng mê say. Chúng ngậm miệng, mút nhè nhẹ, cảm nhận cơ thể cô giật nảy lên từng hồi.
- Ư...
Ngọc Lan che miệng, cơ thể nấc lên thật khẽ. Một bàn tay nóng hừng hực đang vuốt ve dọc khe đùi cô, xuống sâu dần. Cặp đùi thon dài của Ngọc Lan vô thức hé mở, bàn tay đó thật nhẹ nhàng úp lên âm hộ ẩm ướt của cô, vụng về sờ nắn. Hai bầu vú cô ray rứt săn cứng lại. Lại một bàn tay khác tiếp tục tìm đến, vẫn kiểu vuốt ve rụt rè lúng túng đó, nhưng lại làm âm hộ cô ướt đẫm khao khát.
- Ưm...
Tuyết Nga cắn nhẹ bờ môi nhìn cái miệng tham lam của thằng Mạnh say mê ngậm mút, làm hai đầu vú cô bé đỏ ửng lên. Con bé ngước lên bắt gặp ánh mắt của thằng Hàn, trong đó không giấu diếm sự ghen tức. Tuyết Nga mỉm cười đắc ý, đôi môi đỏ mọng chu lên làm động tác hôn gió. Khuôn mặt thằng Hàn lập tức đỏ bừng, hậm hực. Tuyết Nga nghiến răng đưa tay xuống cầm lấy dương vật dựng đứng của Mạnh cọ nhẹ lên cửa mình. Ánh mắt vẫn quan sát gương mặt sượng cứng của thằng Hàn, con bé ngồi xuống thật chậm.
- Ưmm... ôi...
Thằng Trung hồi hộp nhìn khuôn xinh đẹp mặt đỏ bừng của Ngọc Lan, hai mắt cô nhắm chặt, hàng lông mày cong vút run run khi dương vật nó từng chút từng chút đi vào âm hộ cô. Cảm giác thật ấm áp, khít khao cọ sát quanh đầu khất làm nó sướng mê. Đây không phải lần đầu của thằng Trung. Nó chơi trong đội bóng của trường với thân hình rắn chắc khoẻ mạnh, có rất nhiều bạn nữ tung hô hâm mộ. Con gái mới lớn cùng cấp, cũng xinh đẹp, cũng mơn mởn ngọt ngào, nhưng lại thiếu đi nét thành thục gợi cảm của một người phụ nữ trưởng thành như Ngọc Lan. Ngoài điều đó, thân phận thật sự của hai người càng làm nó phấn khích hơn bao giờ hết. Trung nghiến răng thúc mạnh. Ngọc Lan nấc khẽ một tiếng, hai bàn tay cô bấu chặt tấm lưng thằng Kiên còn mê mẫn bú mút hai bầu vú. Nó nghiến răng bóp chặt cặp đùi thon dài trắng muốt của Ngọc Lan, đè rộng ra hai bên. Hạ thể bắt đầu nhịp nhàng ra vào.
- Ưm... ưm... ôi...
Kiên nhìn bờ mu hồng hào phơn phớt lông tơ mịn màn của Ngọc Lan đang căng lên đón nhận dương vật bóng loáng của thằng Trung ra vào. Hai bàn tay nó vô thức xoa nắn hai bầu vú mát rượi, ngón tay cái lại miết mạnh hai đầu vú tấy đỏ ươn ướt của Ngọc Lan. Cô há hốc rên rỉ, ngực ưỡn lên ray rứt dưới hai bàn tay nó. Ngọc Lan chợt chồm qua người Kiên, há miệng ngậm lấy dương vật cương cứng của nó, mút sâu vào.
- Ahh... ôi...
Kiên há hốc rên khẽ. Nó quỳ thẳng người lên, để Ngọc Lan cúi sát vào hạ thể, nuốt dương vật nó tới gốc. Tay nó đan vào mái tóc đen óng ả của cô, kéo ghì đầu cô vào thật sát. Bàn tay kia nó không ngừng xoa nắn hai bầu vú căng tròn đã đỏ ửng vì phấn khích. Thằng Hàn mím môi nhìn màn biểu diễn ngoạn mục của ba cô trò trên bục kính. Ngọc Lan thật sự đã nhập vai, không còn chút ngượng ngùng sợ hãi. Nhìn thân thể tuyệt đẹp quen thuộc đó giờ đây lõa lồ quấn quít với hai thằng nhóc choai choai, gò má cô bé đỏ ửng, đôi môi đỏ mọng bao kín cái dương vật cương cứng một cách say mê... Thằng Hàn lại nhìn sang Tuyết Nga đang đung đưa mái tóc dài gợn sóng, nhấm nhỏm rên rỉ trên người thằng Mạnh. Hai bầu vú con bé ưỡn ra căng tròn méo mó tràn ra khỏi hai bàn tay của thẳng nhỏ. Tại sao lại nhập tâm như vậy chứ? Muốn giết người ah... Dương vật của thằng Hàn vô thức cương cứng lên, nó nghiến răng ưỡn lên trước khẽ cọ vào bờ mông mềm mại của Phương Trinh. Con bé mím môi nín lặng, gò má đỏ hây hây thật xinh đẹp.
Phương Trinh còn mãi suy nghĩ và quan sát từng cử chỉ của ông Phương. Linh cảm cảnh báo cho con bé... Ông ta không đơn giản làm ra hành động điên cuồng này như một kẻ biết mình sắp chết. Ông ta vẫn đang chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra... Điều đầu tiên cô bé ngay lập tức có thể nghĩ tới, đó là thông số bí mật trên vai Ngọc Lan. Theo như lời thằng Hàn nói, khi cơ thể Ngọc Lan hưng phấn đến một cao trào nào đó... rất có thể thông số sẽ hiện lên. Nhưng dù có được thông số đó thì sao chứ? Ông ta có thể thoát ra khỏi nơi này sao? Ánh mắt ông Phương nhìn ba cô trò của Ngọc Lan đang rên rỉ quấn chặt vào nhau... Ánh mắt đó không hề bộc lộ sự hả hê dâm đãng mà là chăm chú quan sát và chờ đợi...
- Ưmmm... Ư.... ôi....
Âm thanh rên rỉ gấp rút lại vang lên. Mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía bục kính giữa bàn. Trên bàn kính năm cơ thể trần truồng quấn quít nhễ nhại mồ hôi đang đến đoạn cao trào. Trung mặt đỏ bừng hùng hục nhấp dương vật vào âm hộ của Ngọc Lan. Cô há hốc tê dại, ánh mắt mờ đi, hai bàn chân co quắp đung đưa trên không khí. Kiên ngồi bên cạnh có vẻ đã rất mất kiên nhẫn, một tay nó nhào nặn cặp vú căng tròn của Ngọc Lan, tay còn lại vuốt ve dương vật căng cứng đỏ bầm.
- Ưm.... Ưmm...
Tuyết Nga rên siết sung sướng. Con bé nằm bẹp xuống, hai chân mở rộng đón nhận từng cú thúc sâu của Mạnh từ trên xuống. Trên sàn kính trơn trượt ẩm ướt, bờ mông con bé nảy lên chan chát, da thịt ửng đỏ trượt lên tuột xuống theo nhịp của thằng Mạnh. Từng cú nắc chậm dần, nhưng sâu hơn, chắc nịch hơn. Thằng Mạnh thở dốc, răng nghiến ken két kềm nén, dương vật nó đẩy mạnh lần cuối, giữ sâu trong người con bé.
- Áhh...
- Ahhh...
Trung gầm lên, hai tay bóp chặt cứng cặp đùi của Ngọc Lan, ép nó mở rộng hết mức. Ngọc Lan há hốc tê dại, hai mắt nhắm nghiền đón nhận dòng tinh dịch nóng hổi không ngừng lấp kín âm hộ cô. Cùng một lúc, thằng Mạnh cứng đờ, rít lên sung sướng. Tuyết Nga lim dim cảm nhận từng dòng từng dòng tinh dịch tuôn trào trong âm hộ mình. Thằng Trung vừa ngã ngữa ra, Kiên đã nhảy vào thay thế. Nó vội vàng như sợ mất phần, lật xấp Ngọc Lan xuống. Cơ thể rũ rượi của cô bé được đỡ lên, chống đỡ trên hai đầu gối mềm nhũn, bờ mông tấy đỏ chổng lên cao. Hai bàn tay nóng hừng hực của thằng Kiên bấu chặt lấy cặp mông căng tròn của cô giáo nó, dương vật chĩa thẳng vào cái âm hộ ướt đẫm nhoè nhoẹt tinh dịch trắng. Thúc mạnh.
- Ôi... ưm...
_______
Nhìn Ngọc Lan và Tuyết Nga rên rỉ sung sướng trong vòng tay ba đứa học trò làm thằng Hàn thật sự khó chịu muốn chết. Dù biết là bị bắt buộc, nhưng cũng phải tỏ ra miễn cưỡng một chút chứ... Đằng này... Muốn bức tử ông sao? Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại... Thằng Hàn chuyển ánh mắt mình sang nhân vật chính giữa phòng. Chợt nó phát hiện ông Phương lén liếc về phía góc phòng, dù chỉ thoáng qua, nhưng làm nó chú ý nhìn theo. Nơi đó có một gã sát thủ dáng người gầy ốm, mặt đeo khẩu trang như bao gã khác... Từ giây phút đầu tiên đến giờ, gã vẫn luôn đứng đó không thực hiện bất cứ nhiệm vụ gì... thằng Hàn chợt nhíu mày suy nghĩ đến một chuyện mà từ giây phút đầu tiên nó đã bỏ qua... Tại sao những gã này phải che mặt, trong khi chỉ có ông Phương là không? Chúng là người của nước thù địch, dù có thấy mặt thì cảnh sát cũng không chắc tìm ra được thông tin gì? Hay... đôi mắt thằng Hàn chợt loé sáng... Chúng che mặt không phải vì sợ tiết lộ thân phận của mình, mà đang che giấu cho một người khác... Nó lén quan sát gã sát thủ đứng trong góc phòng... Hắn khá đặc biệt. Vóc dáng không chỉ thấp hơn đồng bạn nửa cái đầu mà định lực dường như cũng kém hơn. Hắn đang nhìn chăm chăm về phía Ngọc Lan và Tuyết Nga, thân hình run run như kềm nén. Thằng Hàn nhíu mày suy nghĩ. Dáng người của kẻ này thật quen, dường như nó đã gặp ở đâu đó... Nó chợt nhìn lên so sánh với ông Phương. Dáng người thon thả thư sinh với bờ vai thật vuông vắn... Không lẽ kẻ đó là... thằng Hùng? Thằng Hàn chợt rùng mình nghĩ đến một âm mưu thật ghê gớm... Mọi hành động bệnh hoạn điên cuồng của ông Phương chỉ là một chiêu trò đánh lạc hướng chú ý của mọi người. Ai cũng nghĩ giờ đây không còn lối thoát, thông số cuối cùng dù có thể giải mã cũng chẳng còn chút giá trị gì đối với ông ta. Và chuyện bại hoại mà ông ta yêu cầu Ngọc Lan làm, bề ngoài là để giải khuây, nhưng đây có lẽ là cách duy nhất hiện giờ để thông số bí mật hiện lên. Song song với chuyện đó, ông Phương đã âm thầm bày ra một lối thoát khác, tuy không phải cho bản thân mình, nhưng bảo đảm đồ án vẫn được đem ra khỏi tòa nhà một cách bí mật. Tất cả đều dựa vào thằng Hùng... Nó sẽ mang theo bí mật đồ án, thong thả bước ra khỏi tòa nhà với thân phận một đứa học sinh trường Xuân Mai vừa thoát khỏi vòng nguy hiểm.
Thằng Hàn mím môi ưỡn hạ thể lên trước, dương vật nó cọ cọ vào khe mông mềm mại của Phương Trinh. Con bé đỏ mặt, bàn tay lén đưa ra sau tóm chặt lấy dương vật nó.
- Ai da... nhẹ tay... bên trái... - Thằng Hàn rít lên thật khẽ.
Phương Trinh giật mình nhưng vẫn bình tĩnh, giả vờ vuốt mái tóc quay sang nhìn lén gã sát thủ trong góc phòng.
- Thằng Hùng...
Một cái tên thốt lên thật nhỏ từ miệng thằng Hàn, lại như một tiếng nổ lớn trong tai Phương Trinh. Cơ thể con bé run lên nhè nhẹ, hai hàng lông mày nhíu chặt, tinh thần căng lên. Phương Trinh mồ hôi rịn ướt trán, lập tức suy luận ra âm mưu kín kẽ của ông Phương. Nếu không có phát hiện của thằng Hàn, con bé đã bỏ qua một tình huống không thể cứu vãn. Phương Trinh suy nghĩ thật nhanh và quyết định.
- Em cần anh khiêu khích ông ta... ngay lập tức... - Con bé vờ lơ đãng, nói thật nhỏ.
Thằng Hàn nhíu mày chưa hiểu ra ý đồ của Phương Trinh, nhưng nó tin con bé.
- Haizz... Thầy Phương... tui rất khó chịu ah... Cho tôi tham gia náo nhiệt nha... - Thằng Hàn nói lớn.
- Ha ha... Tôi hiểu mà... nhìn phụ nữ của mình rên rỉ dưới thân kẻ khác làm sao dễ chịu được ? - Ông Phương quay sang, nhếch mép cười với thằng Hàn.
- Hắc hắc... Đúng đúng... - Thằng Hàn dửng dưng đáp trả. - Nhưng tôi nghĩ... xem vợ mình bị người khác chơi chắc còn khó chịu hơn nhiều...
Thằng Hàn nhếch mép cười, hả hê nhìn vẻ mặt sượng cứng đỏ bừng của ông Phương. Đây có lẽ là lần đầu tiên ông Phương biểu hiện rõ sự thù hằn với nó. Từ lúc bắt mọi người làm con tin đến giờ, không hiểu sao thằng Hàn luôn có cảm giác rằng ông Phương né tránh ánh mắt nó. Từ hành động uy hiếp, cho đến bắn người, toàn bộ đều đổ lên ông Lợi và ba đứa học sinh. Trong mắt ông ta, thằng Hàn như không có mặt nơi đây. Thằng Hàn còn đang đắc ý, nhếch mép cười, nhưng không hề biết mình vừa mắc một sai lầm khá nghiêm trọng. Thâm ý của nó là trêu chọc ông ta vì dâng vợ mình cho ông Trung, theo lời kể của Hiền Mai. Nhưng máu ông Phương lại sôi lên cho rằng nó đang trêu tức mình về chuyện Hiền Mai hoang đàng với cha con nó dưới bóng cây trứng cá. Bí mật mà thằng Hàn vẫn đinh ninh là chỉ có ba người trong cuộc biết. Dù sao đi nữa, thằng Hàn đã hoàn thành vượt chỉ tiêu kế hoạch Phương Trinh phân phó.
Ông Phương mặt sắc lạnh, tái mét quay người trở về ghế ngồi. Ánh mắt ông sắc lạnh nhìn sang Hiền Mai làm cô co rút cả người. Có một điều ít ai biết về ông... ông Phương là một người rất sĩ diện. Một mặt ông có thể âm thầm hãm hại cha con ông Bần, nhưng bên ngoài ông không muốn ai nhận ra ông căm thù họ. Đối với ông Phương, cha con thằng Hàn là bần cùng của xã hội. Chính bọn chúng đã làm nhơ nhuốc Hiền Mai, món đồ chơi yêu thích nhất của ông. Nếu không có chuyện đó, có lẽ không bao giờ ông Phương dùng đến thân thể Hiền Mai để làm điều kiện trao đổi với ông Trung và lão Tín.
- Lôi con bé kia ra đây... - Ông Phương chợt chỉ thẳng vào Phương Trinh ra lệnh.
Thằng Hàn giật mình nhìn sang Phương Trinh. Nó chợt hiểu ra, đây là chủ ý của con bé. Phương Trinh siết chặt bàn tay nó trấn an. Từ trong ánh mắt trong veo long lanh của con bé, thằng Hàn như nghe được lời nhắn gửi.
"Xin lỗi..."
Không chờ hai gã sát thủ đi tới, con bé ưỡn ngực bước vòng qua bục kính, đến trước mặt ông Phương. Ông ta nhếch mép cười nhìn gương mặt xinh đẹp của Phương Trinh.
- Phương Trinh... tên đẹp như người ah... Không phải cô bé thích chơi trò nữ cảnh sát và kẻ cướp sao ? - Ông ta nhếch mép cười. - Bây giờ tôi sẽ cho cô bé cơ hội đó...
Phương Trinh nghe ông Phương nhắc lại chuyện cô bé chủ động khiêu khích lão Trung, khuôn mặt xinh đẹp chợt đỏ bừng lên. Đây không phải giả vờ, mà cô bé thật sự thấy tim mình đập thật nhanh cơ thể nóng lên. Trên thực tế, Phương Trinh chỉ vừa trở thành đàn bà thật sự ngay buổi trưa cùng ngày. Còn bao nhiêu thứ lạ lùng tò mò chưa kịp biết!
- Còn chờ gì nữa? Giúp cô ta đi... - Ông Phương hất hàm với gã sát thủ sau lưng Phương Trinh.
- Không cần... tôi tự làm được...
Phương Trinh mím môi, gò má đỏ bừng, chậm chậm kéo dây. Chiếc váy hoa mỏng manh uốn lượn rơi rũ xuống theo đường con cơ thể tuyệt đẹp của con bé. Cả căn phòng tràn ngập tiếng rên rỉ của Ngọc Lan và Tuyết Nga chợt trở nên im ắng lạ thường. Mọi ánh mắt dường như đều dừng lại phía bên này phòng. Phương Trinh gò má ửng đỏ, tay che ngang hai bầu vú trắng nõn phập phồng hồi hộp. Cô bé không mặc áo lót, vì áo của Hiền Mai đem theo không vừa. Toàn bộ cơ thể trắng muốt nõn nà tuyệt đẹp của Phương Trinh chỉ còn che đậy bởi một chiếc quần lót ren trắng mỏng manh nhỏ xíu. Phương Trinh ngẩng đầu nhìn ông Phương, hai cánh tay chậm chậm buông xuống như chào đón ánh mắt ông ta chiêm ngưỡng hai bầu vú căng tròn săn chắc của mình. Cả căn phòng như sáng lên, chỉ còn âm thanh xuýt hít hà ừng ực của mấy gã sát thủ đứng bao quanh. Cô bé cắn nhẹ bờ môi đỏ hồng nhóm chân bước tới. Ông Phương thấy hơi thở mình trở nên nặng nề ngột ngạt. Ông vội ném khẩu súng sang cho gã sát thủ như một hành động đề phòng, rồi mở rộng vòng tay chuẩn bị đón lấy thân thể mỹ miều ấy. Nhưng thật bất ngờ, Phương Trinh không lao vào lòng ông ta, mà chồm lên người Hiền Mai. Trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô bé hôn rít lấy đôi môi ngỡ ngàng của Hiền Mai.
- Ư...
_______
Hiền Mai sững người, chưa kịp khép miệng lại thì một chiếc lưỡi nhỏ thơm ngát đã lùa vào cuống lấy lưỡi cô. Khuôn mặt xinh đẹp của Hiền Mai đỏ bừng vì ngượng và cũng vì một chút gì đó lạ lẫm phấn khích. Cô vô thức nhắm mắt lại, đôi môi mở rộng hơn đáp lại nụ hôn say đắm của Phương Trinh. Ông Phương nhếch mép cười, cánh tay đưa sang vòng bờ eo thon nhỏ của con bé hư hỏng, kéo về phía mình. Môi vừa rời môi, Phương Trinh vòng tay qua cổ Hiền Mai nói thật nhanh vào tai cô.
"Chị Hiền Mai... Tôi cần chị thoát ra khỏi phòng... chờ khi thằng Hùng đi ra... chị báo cho cảnh sát... tịch thu bất cứ vật gì nó mang theo người... Đó là bí mật quốc gia... an nguy quốc gia... "
Hiền Mai sững người, ánh mắt nhìn theo gương mặt chờ mong của Phương Trinh bị kéo xa dần. Đầu óc cô thật mông lung khó hiểu. Hiền Mai thầm nhẩm lại câu nói của Phương Trinh. Tại sao là thằng Hùng? Thằng Hùng làm gì có mặt ở đây?
Cơ thể trắng ngần nõn nà của Phương Trinh nằm dài vắt ngang qua hai chân ông Phương. Cô bé nhắm chặt hai mắt như không muốn nhìn gương mặt gã đàn ông điển trai đang hôn rít lấy môi mình. Cô bé lo lắng phát hiện ra vẻ mờ mịt khó hiểu trong mắt của Hiền Mai. Cơ hội trôi qua quá nhanh. Phương Trinh không kịp giải thích rõ ràng cho cô ta. Để giờ đây, việc cô bé hy sinh lao vào vòng tay kẻ thù không đạt chút giá trị nào... Nghĩ đến chuyện đó mà lòng Phương Trinh đau nhói khó chịu. Cảm giác nhột nhạt trên cơ thể càng làm cô bé muốn điên lên. Nếu Phương Trinh còn một chút công lực có thể sử dụng, có lẽ ông Phương giờ đây đã chết không biết bao nhiêu lần. Không được bỏ cuộc... Phương Trinh tự ra lệnh cho mình. Đầu óc cô bé xoay chuyển thật nhanh tính toán mọi khả năng. Mấu chốt của vấn đề là Hiền Mai không nhận ra sự hiện diện của thằng Hùng trong căn phòng. Vậy thì cô bé phải làm điều gì để nó xuất hiện sơ hở để Hiền Mai nhận ra...
- Ư...
Phương Trinh chợt kéo ghì đầu ông Phương xuống, chủ động đáp trả nụ hôn của ông một cách nồng nhiệt. Hai người trao môi lưỡi cho nhau say mê như một đôi tình nhân lâu ngày không gặp mặt... Bàn tay ông ta ấm áp to lớn nhưng mềm mại lạ thường thuộc về một người suốt đời không biết lao động chân tay. Ông Phương mơn trớn quanh quanh hai bầu vú Phương Trinh một cách hời hợt như đùa giỡn làm cơ thể cô bé phập phồng, hai đầu vú săn cứng. Hơi thở Phương Trinh chợt nặng nề dồn dập. Cô bé nhận ra cơ thể mình đang rạo rực dưới bàn tay như có ma thuật của ông. Hai bầu vú vô thức ưỡn lên phó mặc cho bàn tay ông Phương thỏa thích vuốt ve vò nắn.
- Ư...
Đôi môi Phương Trinh mỏi nhừ tê dại, chiếc lưỡi thơm ngát nhỏ bé của cô mềm nhũn mặc cho ông Phương say mê nhấm nháp. Đến lúc mặt cô bé đỏ bừng vì ngạt thở, ông Phương mới chuyển nụ hôn mình xuống chiếc cổ thon dài, rồi vụt mặt vào hai bầu vú mơn mởn săn chắc. Phương Trinh cắn môi nhìn chiếc lưỡi ấm áp của ông ta liếm quanh quanh, đôi môi ông lại ngậm kín cả núm mút nhẹ nhẹ kéo lên như muốn vót nhọn hai đầu vú nhỏ bé săng cứng ray rứt.
- Ưm...
Cô bé bật rên khẽ, mặt đỏ lên như say rượu. Ông Phương tiếp tục say mê mút chùn chụt hai bầu vú trắng nõn săng cứng. Lưỡi ông đánh thật nhanh, làm cơ thể Phương Trinh ưỡn cong lên run rẩy. Một tay ông xoa nắn hai bầu vú, tay còn lại chậm rãi vuốt ve xuống dưới. Một cảm giác ấm áp lan xuống chiếc quần lót ren trắng mỏng manh của Phương Trinh. Ông Phương chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía thằng Hàn, nhếch mép cười. Hai bàn tay ông vẫn tiếp tục vuốt ve cơ thể lõa lồ tuyệt đẹp của Phương Trinh. Bàn tay bên dưới của ông ta luồn tay vào hai mép quần lót lại, níu lên. Bờ mu của cô bé u rõ múp tròn dưới lớp vải mỏng manh. Hơi thở cô bé gấp gáp nhìn bàn tay ông nhẹ nhàng mân mê bờ mu mủm mỉm, ngón tay ông khẽ miết dọc lên để lại một khe trũng trên lớp vải quần lót mỏng manh. Cô bé run lên, hổn hển nhìn ngón tay ông Phương khẽ luồn vào đáy quần lót. Ngón tay ông nổi cộm bên dưới lớp vải khẽ di chuyển lên xuống làm cơ thể Phương Trinh nhấp nhỏm liên tục. Đột nhiên, ông kéo lệch mép quần sang một bên. Phương Trinh hoảng hốt khép chân lại.
- Ngoan nào... cô không muốn có người khác phụ giúp chứ? - Ông Phương rít khẽ vào tai cô bé.
Phương Trinh thở dồn dập nhìn cặp đùi thon dài của mình bị ông mở rộng sang hai bên. Một chân đặt lên nệm ghế, chân còn lại xoải rộng gác lên mép bục kính trước mặt. Âm hộ khít khao đỏ hồng óng ánh nước nhờn của Phương Trinh phơi bày trước của tất cả mọi người. Cô bé nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Chuyện này thật quá mức tưởng tượng của Phương Trinh... Phần cơ thể thầm kín nhất của một người phụ nữ của cô bé, đang phơi bày trước rất nhiều ánh mắt, cả người thân thuộc, lẫn kẻ thù... Một cảm giác nhột nhạt ray rứt làm cơ thể Phương Trinh ngột ngạt khó thở. Mặt cô bé nóng bừng lên, bờ môi vô thức cắn nhẹ nhìn đôi mắt đỏ bừng của thằng Hàn, ông Lợi và cả ba đứa học sinh đang chết sững. Ánh mắt họ đang dõi theo bàn tay bóng nhẫy nước của ông Phương mơn trớn quanh hai mép âm hộ nhẵn thín trơn nhẫy, hai ngón tay ông vờn quanh mồng đốc đỏ mọng. Bất ngờ day day thật nhanh.
- Ưmmm...
Phương Trinh vít chặt lấy cổ ông, tay bưng kín miệng nhưng không ngăn được tiếng rên rỉ thật lớn. Bàn tay ông Phương thật ấm áp, thật mềm mại, trùm kín âm hộ cô bé day day thật nhanh. Nhanh đến mức cơ thể Phương Trinh chỉ biết co rút lại, há hốc thở không thốt nổi một lời. Cặp đùi thon dài trắng muốt nửa khép, nửa mở, lay động liên tục theo bàn tay ông.
- Ưmmmm... ôi...
Khi ánh mắt cô bé dại đi, thì ông đột ngột ngừng lại. Cô bé thở hổn hển, cặp đùi thon dài tròn lẳng rã rời xoải rộng sang hai bên. Hai ngón tay ông tiếp tục chơi đùa, vạch hai mép âm hộ đỏ mọng ra, ngón giữa day day nhẹ nhẹ lên mồng đốc, cảm nhận cơ thể Phương Trinh giật nảy lên từng hồi. Đột nhiên ông dùng bàn tay khác với một ngón tay to lớn chui vào âm hộ nức nở của Phương Trinh. Ngoáy sâu vào.
- Ahh... ưmmm...
Phương Trinh rên siết mãnh liệt. Cô bé há hốc giữ chặt cổ ông Phương, nhìn bàn tay ông không ngừng ra vào thật nhanh. Phương Trinh nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ bừng rịn ướt mồ hôi, cặp đùi thon dài mở rộng nhấp nhỏm liên tục, bàn chân co quắp chịu đựng. Tất cả mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn vào giữa hai chân thon dài mở rộng của Phương Trinh. Âm hộ cô bé nhoè nhoẹt óc ách nức nở bắn ra những tia nước li ti theo nhịp bàn tay móc ngoáy của ông Phương... thật nhanh... thật nhanh.... Khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp của Phương Trinh nhăn nhúm lại, mồ hôi nhỏ giọt loan khắp hai bầu vú căng tròn bóng loáng, đôi môi cô bé há hốc run rẩy.... Dưới ánh đèn bàn tay ông ta chỉ còn một bóng mờ lay động, nhanh đến mức như biến mất trong tầm mắt mọi người. Đột nhiên, ông ta rút phăng ngón tay ra ngoài...
- Ahhh... ôi...
Phương Trinh rít lên khôn xiết. Hạ thể vô thức ưỡn lên. Ngay trước rất nhiều ánh mắt vừa sững sờ vừa khao khát, âm hộ cô bé tuôn trào, một dòng nước tràn ra ướt sũng cả nệm ghế. Ông Lợi mặt đỏ lựng, cơ thể sượng cứng, ngay cả bờ vai ướt máu cũng không còn cảm giác đau. Thằng Hàn há hốc sững sờ, bàn tay vô thức che ngang khối u cứng ngắc cộm rõ giữa hai chân. Thằng Mạnh, Trung trên bục cũng cứng đờ cả người, dương vật lại dựng đứng lên. Thằng Kiên nghiến răng ken két càng thúc dương vật vào âm hộ Ngọc Lan hăng hơn. Phương Trinh thở hổn hển tuột xuống nệm ghế, tay bưng kín gương mặt đỏ bừng không dám ngẩng đầu lên.
Hiền Mai mặt đỏ bừng đôi môi cắn chặt nhìn Phương Trinh với ánh mắt mâu thuẫn. Cảm giác đó cô biết rất rõ... lõa lồ nằm vắt ngang trên đùi ông ta... bàn tay ấm áp đó... những ngón tay ma thuật đó đã không ít lần làm cô mê mẩn... Hiền Mai hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, chợt cô bắt gặp một ánh mắt khá quen thuộc đang nhìn mình từ phía bên kia phòng. Ánh mắt đó lại thuộc về một gã sát thủ đứng sát góc phòng, tay lăm lăm khẩu súng như muốn cho tất cả mọi người biết rằng mình có súng. Hiền Mai nhíu mày suy nghĩ, chợt hai mắt loé sáng nhìn sang Phương Trinh như đã hiểu ra mọi chuyện. Nhưng ngay sau đó khuôn mặt xinh đẹp của Hiền Mai lại đăm chiêu lo lắng... Phương Trinh có lẽ không còn lựa chọn nào, mới giao nhiệm vụ này cho cô. Có lẽ cô bé nghĩ dù sao Hiền Mai cũng là người duy nhất được đặc ân ngồi bên cạnh ông Phương. Nhưng hơn ai hết, Hiền Mai hiểu rằng đó là vì ông ta không thích cô đứng bên cạnh thằng Hàn. Còn việc muốn đi ra ngoài trong tình huống này lại là một chuyện khác...
__
- Ưmm... Ưm... Ưm...
Tiếng rên rỉ của Ngọc Lan chợt trở nên gấp gáp vang vọng cả phòng. Cô bé nhắm nghiền hai mắt, mông chổng lên cao hứng từng đợt nắc vũ bão của Kiên. Thằng bé dường như bị kích động sau khi được chứng kiến cơn cao trào mãnh liệt của Phương Trinh. Bị kích thích không chỉ có nó. Thằng Trung bắt đầu chuyển sang ôm ấp Tuyết Nga. Con bé vặn vẹo ư ử, hai bầu vú ưỡn lên cho thằng Trung vừa xoa nắn, vừa thèm thuồng mút chùn chụt . Thằng Mạnh thì e ngại hơn nhiều, vì đối tượng của nó là Ngọc Lan. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Lan áp trên mặt kính, thân thể trần truồng của cô ửng đỏ lay động liên tục theo những cú thúc của thằng Kiên, nó chỉ biết nuốt nước miếng thèm khát. Nó mím môi nhích lại gần, bàn tay rụt rè hứng lấy bầu vú căng tròn núng nín trên mặt kính. Vừa xoa nắn nhè nhẹ, vừa sục dương vật liên tục.
- Ưmmm.... Ôi... Chết mất... Kiên ơi...
Ngọc Lan rên siết như không để ý đến bất cứ chuyện gì khác. Cô từng có một giấc mơ hoang đàng sau lần xảy ra chuyện đó với thằng Hùng. Trong giấc mơ, cô bé không mảnh vải che thân, nhỏ bé yếu ớt vây quanh bởi rất nhiều học sinh nam trần trụi rắn chắc... Những bàn tay vuốt ve, những nụ hôn say đắm đến mệt mỏi, cơ thể cô bé như chìm đắm trong sự hoang lạc tột đỉnh. Vậy mà... giấc mơ đó đã trở thành sự thật... giờ đây, đã qua rồi những hổ thẹn ngượng ngùng của lượt đầu tiên... mùi vị ân ái đã thấm đẫm trong đầu óc Ngọc Lan. Cô bé chợt ngồi thẳng dậy, đẩy thằng Kiên ngã ngữa ra bàn kính. Ngọc Lan chồm lên trên, đôi môi khao khát trao cho nó một nụ hôn thật sâu.
- Ư...
- Ha ha... đến cao trào rồi...
Phương Trinh nhíu mày nghe câu nói của ông Phương. Cả cánh tay ông ôm vòng qua eo con bé, bàn tay mân mê bầu vú mơn mởn mát rượi. Phương Trinh biết ông ta đang chờ, chờ đợi bí mật cuối cùng hiển lộ trên bờ vai Ngọc Lan. Nhưng cảm giác toàn thân trần truồng ngồi bên cạnh một người đàn ông không ngừng sờ nắn cơ thể mình, vừa phải nhìn người khác làm tình hăng say ngay trước mặt làm con bé thật sự khó chịu. Những ngón tay ông ta cứ vờn qua lại, vẽ tròn tròn quanh đầu vú đỏ hồng làm cả cơ thể Phương Trinh ray rứt hừng hực. Dù sao, ngay sáng nay con bé vẫn còn là con gái... Trước sự khiêu khích của một người đàn ông từng trải, đối diện với ánh mắt của bao nhiêu người, Phương Trinh không thể kiểm soát cơ thể mình bắt đầu phản ứng lại. Giữa hai chân cô bé hừng hực nóng, đã ướt đẫm một lần lại đẫm ướt thêm.
Ngọc Lan hối hả hôn rít lấy môi thằng Kiên. Lưỡi cô bé say mê cuốn lấy lưỡi nó, cổ họng phát ra những tiếng ư ử khao khát. Cô luồn tay xuống dưới, tóm lấy dương vật cong cớn trơn nhẫy của nó, nhét vào cửa mình. Hai tay chống lên ngực nó, Ngọc Lan ngồi dậy, âm hộ khao khát ngay lập tức căng kín.
- Ưmm... Ưm.. Ưm
Ngọc Lan nhúng người thật nhanh, hai mắt nhắm nghiền. Tinh dịch của đợt trước sót lại, trào ra khỏi âm hộ, bết lại trên đám lông xoăn tít của thằng Kiên. Đôi môi cô hé mở run rẩy. Hai bàn tay cô bé tự bóp nắn hai bầu vú nảy tưng tưng bóng loáng như muốn diễn tả sự sung sướng đã vượt quá tột cùng. Nếu người ta nói phụ nữ dâm đãng phóng túng là hư hỏng, thì bây giờ Ngọc Lan mới hiểu rằng chỉ có hư hỏng mới làm cho phụ nữ sống được hết cảm xúc của mình. Thằng Kiên càng gần cuối càng hăng. Hạ thể nó hất ngược lên theo nhịp nhúng của Ngọc Lan từng tiếng chan chát vang vọng cả phòng. Tay nó vuốt dọc chiếc bụng phẳng lì hấp háy liên tục, lại luồn vào dưới tay Ngọc Lan, xoa nắn hai bầu vú săn cứng rạo rực của cô. Những ngón tay nó vít lấy hai đầu đỏ hồng vo tròn tròn se se liên tục. Ngọc Lan rên siết mãnh liệt. Âm hộ cô bé co thắt như có một bàn tay bóp nghiến lấy dương vật thằng Kiên, làm nó rùng mình sướng ngất. Hai dòng nước ấm cùng lúc xối xả hoà vào nhau. Cô bé run rẩy yếu ớt ngã xuống, nằm úp mình thằng Kiên. Hai cô trò lim dim thiêm thiếp, mặc kệ bao nhiêu ánh mắt thấp thỏm nhìn ngó.
Làn da Ngọc Lan dưới ánh đèn ửng đỏ như say rượu. Vết bớt vuông vuông trên bờ vai mịn màn đỏ rực khác thường, một dãy số mờ nhạt hiện lên. Không ai chú ý tới điều đó, ngoại trừ ông Phương và con bé ư ử vặn vẹo trong vòng tay ông. Cả hai người như chơi trò tâm lý chiến. Ông Phương ngó lơ quanh quất như không thấy, bàn tay vẫn xoa nắn bầu vú mơn mởn của Phương Trinh. Con bé thì rên khẽ, ngực ưỡn lên như chẳng quan tâm tới điều gì khác ngoài bàn tay ấm áp của ông. Nhưng thời gian không đủ để thách thức lòng kiên nhẫn của hai người, dãy số đó mờ dần theo nhiệt độ cơ thể Ngọc Lan giảm sút. Ông Phương không còn kiên nhẫn, khẽ đẩy Phương Trinh sang bên cạnh, rút điện thoại ra.
Ánh đèn flash chợt loé lên. Ngọc Lan bừng tỉnh hoảng hốt che mặt.
- Không... ông... làm gì vậy?
- Xin lỗi... Tự dưng muốn lưu lại một tấm hình làm kỷ niệm thôi... Ha ha... - Ông Phương lắc lắc cái điện thoại trong tay tít mắt cười.
- Không...
Ngọc Lan toan phản kháng, nhưng chợt nghĩ đến tương lai, lòng cô bé chùn xuống. Sau ngày hôm nay, nếu sống sót... có lẽ không bao giờ Ngọc Lan bước lên bục giảng lần nào nữa... Trước khi chấp nhận làm chuyện này... cô bé đã có quyết định này. Cô giáo, danh xưng thiêng liêng đó không thể bị hành động của mình bôi nhọ. Từ khoé mắt Ngọc Lan... Một giọt nước mắt âm thầm chảy dài xuống.
- #***# ... Đến đây... - Ông Phương ra lệnh cho gã sát thủ đang đứng trong góc phòng bằng tiếng Trung, chợt chuyển sang tiếng Việt.
Thằng Hùng trong lớp vỏ của một gã sát thủ, bừng tỉnh, dáng vẻ lúng túng, bước nhanh lại bên ông ta. Phương Trinh ngẩng đầu lên nhìn như vô tình, bắt gặp ánh mắt non trẻ của nó đang dán chặt vào hai bầu vú căng tròn ửng đỏ của mình. Cô bé còn thấy được cuống họng của nó lén nuốt nước bọt. Ông Phương đưa chiếc điện thoại cho thằng Hùng, không nói một lời, nhưng ánh mắt lưu luyến như không muốn rời xa.
- *###*... - Ông Phương phát ra hàng loạt mệnh lệnh, ánh mắt ông khẽ liếc nhìn Hiền Mai.
Ba gã sát thủ xăm xăm bước tới bên Hiền Mai, kéo cô đứng dậy.
- Các người... anh muốn làm gì? - Hiền Mai hoảng hốt la lên.
Ba gã không nói không rằng, kéo theo Hiền Mai đi ra cửa. Thằng Hùng, cũng theo ngay bên cạnh. Cánh cửa vừa mở ra, năm người đi ra ngoài. Ngay lập tức bốn gã sát thủ khác đi vào phòng. Phương Trinh nhận ra bốn gã này, ban đầu được ông Phương phân công gác sân thượng. Nhìn bốn đàn ông đóng kín cửa, rút ra hai gói chất nổ C4 dán lên bên trong hai cánh cửa cắm dây điện kích hoạt, Phương Trinh thấy tim mình đập thật nhanh. Đây là hành động tử thủ cực đoan. Cô bé không biết thằng Hùng thoát ra ngoài bằng cách nào, nhưng cảnh sát chắc chắn sẽ ập vào tòa nhà ngay sau đó... Ông Phương đã tiên liệu rằng mình không còn lối thoát, nhưng trước khi chết ông sẽ kéo tất cả mọi người cùng chôn chung. Ngoại trừ Hiền Mai và thằng Hùng... Liệu Hiền Mai có hiểu được điều Phương Trinh nói...
- Ha ha.... - Ông Phương chợt bật cười lớn như vừa hoàn thành một tâm nguyện lớn.
- *##*...
Nghe lệnh của ông, bốn gã sát thủ còn lại trong phòng rú lênh thích thú. Bọn chúng nhanh chóng cởi quần áo, tháo khẩu trang ném xuống đất. Những họng súng lăm lăm làm ba đứa học trò hoảng hốt bật lui. Tuyết Nga và Ngọc Lan ngơ ngác nhìn bốn cái dương vật đen thui bóng lưỡng tòng ngòng trước mặt. Thằng Hàn kềm chặt ông Lợi đang vùng vẫy muốn xông lên liều mạng. Phương Trinh thở dài chán nản. So với những chuyện vừa xảy ra, đây mới đích thực là hành động điên cuồng của ông Phương. Những kẻ đã chấp nhận cái chết, liệu sẽ làm ra điều gì?
Ông Phương đứng lên, cởi bỏ quần áo. Khẩu súng không quên để sang một bên xa khỏi tầm tay của Phương Trinh. Dương vật ông ta cương cứng đỏ bầm như ứ máu đung đưa trước mặt Phương Trinh. Thân thể thon thả tuyệt đẹp của Phương Trinh bị ông Phương nhấc bổng trên hai cánh tay. Ông ta đặt cô bé úp nửa người lên mặt bàn kính, hai chân buông thỏng bên dưới. Xoạt. Chiếc quần lót mỏng manh, ướt sũng bị xé toan. Cặp mông căng tròn mơn mởn và hai mép âm hộ khít khao ẩm ướt của cô bé phơi bày trước ánh mắt đỏ bừng của ông Phương. Cô bé nín lặng, ánh mắt nhìn về phía thằng Hàn, đôi môi run run cảm nhận một vật to lớn nóng hừng hực từng chút từng chút chèn chặt âm hộ mình.
___________
mục hay: truyen sex|truyen loan luan
truyen nguoi lontruyen sex 2015